Vô Thượng Sát Thần
Chương 809 : Ta Bất Lực
Tiến vào tiểu viện, Tiêu Phàm khôi phục Hồn Lực, thuận tiện nghiền ngẫm lại sự tình hôm nay.
- Vô Song Thánh Thành đúng là một nơi thiên tài lớp lớp, nếu như không phải đột phá Chiến Đế cảnh, có lẽ ta liền thực sự chết ở chỗ này.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Chớ nhìn hắn một quyền nhẹ nhõm trấn áp Lôi Hạo, nhưng hung hiểm trong đó chỉ có bản thân Tiêu Phàm rõ ràng, hắn không chỉ điều động lực lượng U Linh Chiến Hồn, còn dẫn ra Vô Tận Chiến Hồn.
Dù vậy, nếu như không phải Bắc Lão truyền cho hắn Bất Diệt Kim Thân, hắn cũng không có khả năng tuỳ tiện chiến thắng Lôi Hạo.
Nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân, bên trên công kích đoán chừng có rất ít người địch nổi.
Hơn nữa, Lôi Hạo khoảng chừng xếp hạng thứ sáu trong Thánh Thành Bát Tuấn, phía trước hắn còn năm người, dù là hai người xếp sau hắn đoán chừng cũng không thể khinh thường.
- Bất kể như thế nào, ai cũng không thể ngăn cản ta mang Tiểu Ma Nữ đi.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vẻ kiên nghị.
Lập tức, Tiêu Phàm lấy ra một khối ngọc bội, trong đầu hiện lên thân phận ngọc bài Vân Khê mô phỏng, rất nhanh liền tiến vào trạng thái Hồn Điêu.
Vô luận có thể thành công hay không Tiêu Phàm cũng phải thử một lần, dù không thể mang Tiểu Ma Nữ đi, gặp nàng một lần cũng đủ.
Thời gian trôi qua, Tiêu Phàm thất bại nhiều lần, hắn không thể có một chút nhiễu loạn, một khi hắn điêu khắc thân phận ngọc bài thất bại thì không cách nào tiến vào Thượng Trọng Thiên, muốn gặp được Tiểu Ma Nữ không biết chờ đến năm nào tháng nào.
Ngay tại lúc đó, Vân Khê cũng đắm chìm trong địa đồ Thượng Trọng Thiên, việc này cực kỳ hao tổn tâm thần, vẽ ra địa đồ Thượng Trọng Thiên chuẩn xác thực không sai, Vân Khê nhất định phải tiến vào hồi ức trước kia mỗi một chi tiết về Thượng Trọng Thiên.
Cũng đúng lúc này, bên trong một tòa phủ đệ to lớn Thượng Trọng Thiên, trong đại sảnh Lôi Hạo nằm thụ thương.
- Ai dám tổn thương con ta!
Đột nhiên, một tiếng gầm từ sau truyền đến, người chưa đến, thanh âm bá đạo đã tới trước, ngay sau đó, một nam tử trung niên mặc chiến bào màu vàng óng đi ra.
Khuôn mặt hắn giống như đao khắc vậy, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn, lông mày như là hai lưỡi kiếm sắc bén hướng lên trên, ánh mắt thâm thúy tản ra một loại áp lực mênh mông.
Nam tử trung niên không phải người khác, chính là gia chủ Lôi gia, Lôi Cô Vân!
- Hạo Nhi, là ai tổn thương ngươi?
Nhìn thấy Lôi Hạo nằm trên cáng cứu thương, vết thương chồng chất, Lôi Cô Vân sát khí bạo phát, cả tòa đại sảnh đều lộ ra vô cùng băng lãnh.
Nhất là hắn nhìn thấy hai đầu gối Lôi Hạo bị đoạn, càng kém chút phát cuồng, Lôi Hạo cả một đời kiêu ngạo, tương lai nhất định phải trở thành gia chủ Lôi gia.
Giờ phút này lại bị người cắt ngang hai chân, việc này khiến Lôi Cô Vân chịu đựng như thế nào.
- Là một kẻ mới đến tên là Tiêu Phàm!
Ánh mắt Lôi Hạo lạnh lùng, hắn mặc dù rất muốn giết chết Tiêu Phàm, nhưng hồi tưởng lại thái độ Công Tôn Võ, trong lòng Lôi Hạo liền lẩm bẩm.
- Một cái kẻ mới đến mà thôi, lão tử diệt cửu tộc hắn!
Lôi Cô Vân cực kỳ bao che con mình, làm sao có thể nhìn Lôi Hạo bị thương.
- Gia chủ, ta xem hay là trước để Dược Sư nhìn thương thế Hạo Nhi đi.
Đột nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu, người đến là một nam tử khôi ngô trên dưới 50 tuổi, mặc trường bào màu vàng óng, trên người lộ ra một cỗ khí chất vô cùng tùy tiện cuồng bạo.
Nam tử không phải người khác, chính là cùng Diêm La Phủ thương lượng truy sát Mộ Dung Tuyết, Lôi gia Đại Trưởng Lão Lôi Cửu. Cũng chỉ có thân phận Lôi gia Đại Trưởng Lão mới có tư cách khiến Diêm La Phủ đứng đầu tam đại Phán Quan Phán Quan, Quỷ Vô Môn, tiếp kiến.
Dù là Lôi Cô Vân nhìn thấy Lôi Cửu cũng phải kính sợ mấy phần, bình tĩnh suy nghĩ, hơi hơi gật đầu nói:
- Đại Trưởng Lão nói đúng, Dược Sư mời đến chưa?
- Gia chủ, Vân Tranh Dược Sư đã đến.
Lúc này, một đạo thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, một hạ nhân quỳ trên mặt đất cung kính nói.
- Vân Tranh?
Lôi Cô Vân cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia khó chịu:
- Sở Văn Hiên làm sao không tới, lại để đồ đệ hắn đến? Thật sự cho rằng Lôi gia ta dễ nắm như thế à, để hắn bàn bạc sự tình liền ra sức khước từ!
- Gia chủ, cẩn thận ngôn từ.
Lôi gia Đại Trưởng Lão Lôi Cửu cau mày một cái, chớ nhìn hắn dáng dấp thập phần thô kệch, nhưng tâm tư hắn lại thập phần kín đáo.
Có thời điểm họa từ miệng mà ra chính là đạo lý này, Lôi gia tuy mạnh, nhưng Sở Văn Hiên trong miệng Lôi Cô Vân, phía sau là Sở gia, mặc dù cùng là Bát Đại Thế Gia, nhưng Lôi gia cùng Sở gia so sánh vẫn là có chút không bằng.
- Thôi, để hắn đến.
Lôi Cô Vân khoát khoát tay, hắn cũng biết mình đang lo lắng thương thế Lôi Hạo, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
- Vâng, gia chủ.
Hạ nhân cung kính thối lui, lúc này liền mang một thanh niên mặc bạch sắc vân sam đi tới, dáng dấp hắn mi thanh mục tú, cả người phong độ nhẹ nhàng, cho người ta một cảm giác phong phạm đại gia.
- Vân Tranh gặp qua Lôi gia chủ, Lôi Trưởng Lão.
Bạch sắc vân sam thanh niên Vân Tranh hơi thi lễ nói.
- Sư tôn ngươi đâu?
Lôi Cô Vân khoát khoát tay, không khách khí chút nào nói.
- Sư tôn đang lúc bế quan luyện đan, cho nên để Vân Tranh đến đây, Lôi gia chủ yên tâm, Vân Tranh bất tài nhưng nhất định nỗ lực hết sức.
Vân Tranh không kiêu ngạo không tự ti nói ra, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu:
- Ta dù sao cũng là Thất Phẩm Luyện Dược Sư đỉnh phong, người bình thường nhìn thấy ta, ai không khách khí?
Thân làm Luyện Dược Sư tự có kiêu ngạo, huống chi sư tôn hắn vẫn là người Sở gia đấy, Sở gia là chủ nhân Thần Dược Các, ai dám đắc tội Thần Dược Các?
- Được rồi, ngươi tới nhìn thương thế Hạo Nhi.
Lôi Cô Vân dù sao cũng là gia chủ Lôi gia, không muốn cùng một tên tiểu bối tranh thua thiệt.
Vân Tranh gật đầu, đi đến bên người Lôi Hạo ngồi xuống, kiểm tra cẩn thận, hắn thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, sau nửa ngày mới hít sâu một cái đứng dậy.
- Như thế nào?
Lôi Cô Vân trầm giọng nói.
Vân Tranh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Lôi thiếu gia có hai nơi trọng thương, đầu tiên là xương bánh chè vỡ vụn, thương thế này tại hạ có thể tuỳ tiện chữa cho tốt, nhưng chỗ thứ hai lại là ba cây kim châm ở ngực, ba cây kim châm liên tục không ngừng hấp thu Hồn Lực Lôi thiếu gia, như giòi trong xương, ta bất lực!
- Bất lực?
Nghe được mấy chữ này, Lôi Cô Vân bộc phát tại chỗ, sát khí nặng nề nhìn Vân Tranh:
- Ngươi cần đan dược và Linh Thảo gì, cứ nói thẳng ra.
- Lôi gia chủ, tại hạ thực bất lực.
Vân Tranh hít sâu một cái lắc đầu nói, hắn cũng chưa bao giờ thấy qua thủ pháp quỷ dị như vậy, ba cái kim châm vậy mà phong bế Hồn Hải của Lôi Hạo.
Chủ yếu nhất là hắn biết rõ bệnh tại nơi này nhưng lại không thể làm gì, việc này khiến trong lòng Vân Tranh cũng không dễ chịu, lòng tự tin hắn nhận đả kích nghiêm trọng.
Nhìn thấy Lôi Cô Vân còn chuẩn bị bão nổi, Vân Tranh lại nói:
- Lôi gia chủ không cần sinh khí, Vân mỗ bất tài nhưng có thể phán đoán đại khái, khi sư tôn ta xuất quan, đoán chừng cũng có chút thúc thủ vô sách, loại thủ pháp này tại hạ chưa từng nghe thấy.
- Chiếu ý ngươi, Hạo Nhi về sau không cách nào vận dụng Hồn Lực, là bị phế?
Lôi Cô Vân giận tím mặt.
- Nếu như không cách nào rút ra ba cây kim châm, Lôi thiếu gia cũng như người thường.
Vân Tranh trịnh trọng gật đầu, trong lòng hắn cũng thập phần chấn kinh loại thủ pháp kỳ lạ này.
Lập tức Vân Tranh lại nhìn về phía Lôi Hạo nói:
- Lôi thiếu gia, Vân mỗ có đôi lời không biết có nên hỏi hay không, ngươi có phải đắc tội người nào đó hay không?
Nghe vậy, Lôi Hạo biến sắc, trong lòng hắn càng thêm khẳng định thân phận Tiêu Phàm bất phàm, Vân Tranh hắn cũng đã gặp mấy lần, dù sao cũng là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, vậy mà không trị được bệnh của hắn.
Vân Tranh híp hai mắt, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên!
- Vân Dược Sư, ngươi thay ta chữa cho tốt tổn thương ở chân đi, cái khác ngươi cũng không cần quản.
Lôi Hạo lấy lại tinh thần, hít sâu một cái, cho Lôi Cô Vân một cái ánh mắt nói.
MinhLâm - Lục Đạo
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương