Vô Thượng Sát Thần
Chương 703 : Tiêu Phàm Đến
Ầm!
Kiếm khí vô cùng nhanh, thế như chẻ tre, xé nát Kiếm Hà đâm vào, tốc độ không mảy may giảm chút nào.
Phập! Kiếm mang mang theo một đạo máu tươi, ngay sau đó một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy Nguyên Thiên Nhất đột nhiên ôm bụng bay ra đằng sau, đập vào một gốc cây cổ thụ.
Cổ thụ ầm một tiếng sụp đổ, Nguyên Thiên Nhất vẫn đang không ngừng bay ra sau, tận đến khi mười mấy gốc cổ thụ đều đổ Nguyên Thiên Nhất mới dừng lại.
- Phụt!
Nguyên Thiên Nhất phun ra mấy ngụm máu tươi, gian nan từ dưới đất đứng dậy, phần bụng của hắn trực tiếp bị đâm thủng, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, có thể đã táng mệnh rồi.
- Ai?
Hai người Hận Thiên và Mạch Quy biến sắc, nhanh chóng lui về phía sau, đề phòng nhìn khắp bốn phía.
Huyết Vô Tuyệt, Phong Lang cùng Ảnh Phong kinh ngạc không thôi, nhất là Huyết Vô Tuyệt, hắn vừa rồi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái chết, lại không ngờ rằng còn có người xuất thủ cứu giúp.
Trong lòng ba người vô cùng kích động, lại nghi hoặc, lúc này, còn có ai sẽ cứu bọn họ đây, quan trọng nhất là thực lực của người xuất thủ cứu giúp này cũng quá đáng sợ.
Đây là Nguyên Thiên Nhất đấy, vậy mà thiếu chút nữa bị một kiếm chém chết.
- Giọng nói vừa rồi?
Ảnh Phong màng nhĩ rung lên một cái, lập tức nhìn về hướng kiếm mang phóng tới.
Không đợi mấy người lấy lại tinh thần, một vệt sáng trong nháy mắt xuất hiện trong mắt mấy người, vững vàng đứng trước mặt ba người.
- Công Tử!
- U Linh!
Phong Lang, Ảnh Phong cùng Huyết Vô Tuyệt nhìn về phía người tới, vừa mừng vừa sợ, trong mắt đều hiện lên vẻ khó tin.
Người tới ngoại trừ Tiêu Phàm, còn có thể là ai!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, người xuất thủ cứu bọn họ lại là Tiêu Phàm, mới không gặp chưa bao lâu, Tiêu Phàm sao lại mạnh như vậy?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn ba người, lại nhìn Huyết Yêu Nhiêu trên mặt đất một cái, hắn sao có thể không đoán ra xảy ra chuyện gì.
Ngồi xuống, trong bàn tay xuất hiện mấy cái kim châm, đâm vào huyệt vị của ba người Phong Lang, sau một khắc, thiên địa linh khí cuồn cuộn trào vào thân thể ba người.
Làm xong tất cả những việc này, Tiêu Phàm mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nguyên Thiên Nhất ở đằng xa, sau đó liếc nhìn Hận Thiên cùng Mạch Quy.
- Là các ngươi muốn giết huynh đệ của ta?
Tiêu Phàm đạm mạc phun ra một câu, chậm rãi đi về hướng hai người.
Hai người Hận Thiên cùng Mạch Quy cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm, như đang gặp đại địch.
Khí tức trên người Tiêu Phàm rất bình thường, nhưng chính sự bình thường này lại khiến hai người rất kiêng kị.
Nếu như ngay cả bọn họ đều không nhìn ra, vậy thanh niên mặc áo bào đen này phải cường đại đến mức nào?
- Công Tử, chính là bọn chúng, bọn chúng giết Chiến Vô Cực, khiến Huyết Yêu Nhiêu trọng thương, sinh tử chưa rõ.
Ảnh Phong hét lớn, thật giống như hài tủ bị khi dễ, bây giờ gia trưởng xuất hiện vậy.
- Đã như vậy thì đều phải ở lại.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra một câu, theo tiếng nói phát ra, sát khí đáng sợ bào trùm hết xung quanh, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, xung quanh hơn ngàn trượng trong nháy mắt như đang đông kết.
Xung quanh không khí đều giảm xuống hơn mấy chục độ, trong không khí xuất hiện từng tầng từng tầng Băng Sương Chi Khí.
- Đi!
Cảm nhận được Sát Ý đáng sợ này, Hận Thiên quát một tiếng, không chút do dự xoay người chạy, giác quan của sát thủ là vô cùng nhạy bén.
Giao phong chính diện, hắn tự nhận không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.
- Cùng lên, giết hắn!
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên, chỉ thấy Nguyên Thiên Nhất từ mặt đất đứng dậy, sát khí đằng đằng đánh về phía Tiêu Phàm.
- Hận Thiên, có như vậy mà ngươi cũng sợ?
Mạch Quy cũng gật đầu, hắn cũng không muốn chạy trốn.
Hận Thiên nghe vậy, cũng vội vàng dừng lại, đúng vậy, mình là Chiến Hoàng đỉnh phong, Tuyệt Thế Chiến Hoàng lĩnh ngộ Tứ Trọng Ý cảnh, dù là Chiến Đế sơ kỳ, thậm chí Chiến Đế trung kỳ cũng dám đánh một trận, há lại sẽ sợ một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh?
Vừa mới hắn cũng chỉ là đánh lén Nguyên Thiên Nhất mà thôi, cái này có khác gì với thủ đoạn ám sát của mình?
Nghĩ vậy, ánh mắt Hận Thiên vô cùng lạnh lẽo, ở trên đời này, chỉ cần không phải Chiến Đế, bản thân thật đúng là không có gì phải sợ hãi.
- Những người khác, đi giết bọn chúng.
Hận Thiên khua tay nói.
Một đám tu sĩ sau lưng Hận Thiên có chút chần chờ, rất nhiều người không dám nhúc nhích.
- Các ngươi muốn chết phải không?
Nhìn thấy những người kia bất vi sở động, Hận Thiên lập tức phẫn nộ, lấy ra mấy thẻ tích điểm uy hiếp nói.
- Giết!
Đám người bị Hận Thiên điều khiển thấy thế, con mắt lập tức đỏ au, như là mãnh thú nhào về phía ba người Phong Lang.
Nhưng mà, Tiêu Phàm ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, vẫn như cũ đi từng bước một hướng về phía Hận Thiên cùng Mạch Quy, hai người mặc dù có kiêng kỵ, nhưng cũng không chạy trốn.
- Chết!
Tiêu Phàm lạnh như băng phun ra một từ.
Vừa dứt lời, Tu La Kiếm trong tay hắn rung động, thân ảnh đột nhiên biến mất, chớp mắt liền đi tới trước người Hận Thiên.
- Thiên Ảnh!
Hận Thiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, một thanh huyết kiếm trong tay nhẹ nhàng vạch ra một đường, từng đạo từng đạo huyết sắc kiếm mạc ngưng tụ trong không khí, kiếm mạc giống như đem không khí cắt thành hai mảnh.
Keng! Đáng tiếc, hắn vẫn khinh thường sự mạnh mẽ của một kiếm này của Tiêu Phàm, một kiếm này vô cùng bình thường, không có bất kỳ chiến kỹ gì, nhưng trực tiếp phá vỡ kiếm mạc của Hận Thiên.
Cũng đúng lúc này, một đạo bạch sắc chớp lóe xuất hiện, một thanh đao đánh vào Tu La Kiếm.
- Thực Cốt!
Mạch Quy xuất hiện ở trước người Hận Thiên, bạch sắc cốt đao trong tay đột nhiên biến thành hắc sắc, tản ra khí tức mục nát.
- Sát Phạt Chi Kiếm.
Tiêu Phàm khẽ nói, Tu La Kiếm trong nháy mắt lóe ra một đạo lợi mang, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt kiếm mang xuyên thủng lồng ngực Hận Thiên.
Máu tươi trong miệng Hận Thiên điên cuồng trào ra, kinh hãi nhìn ngực, nơi đó có một cái lỗ máu xuyên thủng từ trước ra sau, một loại cảm giác lạnh lẽo bao trùm.
- Chết đi!
Nguyên Thiên Nhất gầm thét một tiếng, xuất hiện sau lưng Tiêu Phàm, một đạo Kiếm Hà điền cuồng bắn ra, khóa chặt trái tim Tiêu Phàm.
Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm khẽ rung động, thanh cốt kiếm trong tay Mạch Quy bị đánh bật ra, Tu La Kiếm kéo một đường, liền cắt ngón tay Hận Thiên, một cái Hồn Giới liền xuất hiện trong tay hắn.
Ngay sau đó, thân ảnh Tiêu Phàm như là quỷ mị biến mất, Kiếm Hà của Nguyên Thiên đánh đâu thắng đó, một kiếm đem Hận Thiên chém thành hai nửa.
Nơi xa có người thấy cảnh này, tim gan phát lạnh, một màn này quen thuộc đến nhường nào, lúc ấy Chiến Vô Cực không phải cũng là chết như vậy sao?
Nhưng mà, lần này Tiêu Phàm lại không có chết, hắn đã xuất hiện ở cách đó mười trượng, như là Thuấn Di.
Thực lực của Tiêu Phàm giờ phút này còn mạnh hơn Chiến Vô Cực, hơn nữa, bên cạnh không ai giáp công, hắn muốn đi rất đơn giản.
Trong tay Tiêu Phàm xuất hiện mấy thẻ tích điểm, những người bị Hận Thiên sai khiến thấy thế, tất cả đều ngừng bước chân, bây giờ thẻ tích điểm của bọn họ ở trong tay Tiêu Phàm nào còn dám xuất thủ với đám Huyết Vô Tuyệt.
Bụp bụp bụp!
Đáng tiếc, khiến bọn họ thất vọng là, Tiêu Phàm căn bản không định dùng thẻ tích điểm để uy hiếp bọn họ, mà là trực tiếp bóp nát chúng, dung nhập vào thẻ tích điểm của mình!
Thật ác độc!
Tiêu Phàm hoàn toàn không do dự chút nào, phải biết tu sĩ không có thẻ tích điểm, thì cũng tương đương với việc mãi mãi không thể rời khỏi Đọa Lạc Chi Cốc.
Trong lòng mười mấy hai mươi người rung lên một cái, sát khí lập tức tản ra, lại lần nữa nhắm vào bọn Huyết Vô Tuyệt.
Hành động kia của Tiêu Phàm khiến Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn không để ý đến sống chết của đám Huyết Vô Tuyệt sao.
Bóp nát thẻ tích điểm của những người kia sẽ khiến bọn họ triệt để điên cuồng.
Phụt, phụt, phụt!
Đột nhiên, ba thân ảnh lấp lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước đám Huyết Vô Tuyệt, ba người vốn còn định liều mạng một phen, không nghĩ rằng lại có người xuất hiện.
Lúc thấy rõ người tới, có người vui vẻ, cũng có người buồn rầu.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương