Vô Thượng Sát Thần
Chương 636 : Tứ Đại Sát Vương
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc, bản thân chỉ là một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ mà thôi, nên sẽ không lọt vào mắt Cận Tà ngươi, lại có tư cách gì cùng ngươi giao dịch đây?
Nếu như nói, trên người bản thân còn có đồ vật gì có thể làm cho Cận Tà để ý, vậy cũng chỉ có cải biến dung mạo cùng Hồn Lực khí tức, Phân Cân Thác Cốt Thủ và Hồn Biến Liễm Tức Thuật.
Ngay cả Huyết Yêu Nhiêu cũng vô cùng ngoài dự liệu, có điều trong lòng nàng có chút ngưng trọng lên, chẳng lẽ Cận Tà nhìn ra thân phận Tiêu Phàm?
Không phải chứ, Tiêu Phàm không có phương diện nào bại lộ thân phận Tu La Điện Chủ, Cận Tà tuyệt đối nhận không ra.
- Tạm thời không thể nói cho ngươi biết, hiện tại nói cho ngươi biết cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, trừ phi ngươi có thể chiếm lấy danh hiệu Sát Vương lần này.
Cận Tà lắc lắc đầu nói, ngữ khí vô cùng thâm trầm.
Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, trong lòng có chút không phục. Cận Tà mặc dù không nói rõ, nhưng mà Tiêu Phàm cũng có thể hiểu ra một ý tứ khác.
Cận Tà còn không để Tiêu Phàm hắn vào mắt, thậm chí là nói, hiện tại hắn căn bản còn không có tư cách cùng Cận Tà giao dịch.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Phàm không thể không thừa nhận, hiện tại hắn, ở trong mắt cường giả chân chính thật không tính là gì.
Chí ít, thực lực hắn hiện tại đến tư cách tiến vào Thánh Thành đều không có, còn phải trải qua vòng loại ở Nam Vực Đại Bỉ!
- Nếu như ngươi có thể trở thành Sát Vương, ta sẽ đưa cho ngươi một lễ vật không tưởng được, yên tâm, ngươi sẽ rất hài lòng.
Cận Tà nhếch miệng cười một tiếng, vừa dứt lời, thân ảnh hắn đột nhiên biến mất trong trời đêm.
Nếu như không phải hai người đều tận mắt nhìn thấy, Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu còn tưởng là mình đang nằm mơ.
- Thật mạnh!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nhìn bầu trời đêm thâm thúy, tự lẩm bẩm.
- Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình. Cận Tà năm năm trước là một trong Tứ Đại Sát Vương, không mạnh mới là lạ.
Huyết Yêu Nhiêu an ủi Tiêu Phàm, nhìn thấy Cận Tà rời đi, nàng cũng buông lỏng một hơi.
- Tứ Đại Sát Vương? Là bốn người nào?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
Huyết Yêu Nhiêu nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, hít sâu một hơi nói:
- Cận Tà là một, còn có Lãnh Tiếu Nhận, Long Tịch, cùng Mộ Dung Dạ.
Tiêu Phàm mờ mịt, bốn cái tên này, trước kia hắn còn chưa từng nghe nói qua, có điều từ trong giọng nói của Huyết Yêu Nhiêu có thể thấy nàng rất coi trọng mấy người này.
- Lãnh Tiếu Nhận cùng ngươi có kinh nghiệm giống nhau, ngươi có lẽ đã nghe qua tên hắn. Trước khi ngươi bách thắng, Sinh Tử Đấu Trường Nam Vực cũng là hắn liên tục chiến thắng trăm trận.
Huyết Yêu Nhiêu lại nói.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Chưa nghe nói qua, theo ý ngươi, Lãnh Tiếu Nhận cũng là người Huyết Lâu.
- Đã từng, hiện tại không phải.
Huyết Yêu Nhiêu thở dài một hơi, có chút tiếc nuối, cũng có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút không hiểu.
Lúc trước thời điểm Lãnh Tiếu Nhận gia nhập Huyết Lâu, Huyết Lâu cấp cao đều chấn kinh một hồi. Chỉ là về sau, Lãnh Tiếu Nhận lại chủ động rời khỏi Huyết Lâu.
Điểm này khiến rất nhiều người không hiểu, đã nhiều năm đều không tìm được đáp án.
- Cận Tà trước kia là người La Sinh Môn, sau đó rời khỏi, Lãnh Tiếu Nhận gia nhập Huyết Lâu, cũng rời khỏi, vậy còn hai người nữa?
Tiêu Phàm lại hỏi, hắn cũng có chút hứng thú với chuyện của mấy người này.
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một hơi nói:
- Diêm La Phủ Mộ Dung Dạ, cùng La Sinh Môn Long Tịch cũng giống như thế, lần trước, bốn người bọn họ cùng tiến vào vòng thứ ba Sát Vương Thí Luyện. Quỷ dị là, cuối cùng bốn người điểm tích lũy giống nhau như đúc, cho nên đồng thời ngồi lên vị trí Sát Vương.
- Cận Tà danh xưng Tà Vương, Mộ Dung Dạ danh xưng Dạ Vương, Lãnh Tiếu Nhận danh xưng Lãnh Vương, Long Tịch danh xưng Long Vương. Bốn người bọn hắn là bốn viên ngọc sáng nhất trong sát thủ đời trước, khiến cường giả Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ thế hệ trước đều xấu hổ. Nhưng mà, cuối cùng bọn hắn đều quỷ dị rời khỏi Tổ Chức Sát Thủ, lúc ấy giữa Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ tạo ra phong ba rất lớn.
Tiêu Phàm nghe chuyện Tứ Đại Sát Vương, thần sắc hơi hơi ngưng tụ, đồng thời cùng rời khỏi Tổ Chức Sát Thủ, đây cũng thật quá quỷ dị.
Một người rời khỏi Tổ Chức Sát Thủ đã coi như kỳ lạ, bốn người cùng rời khỏi, đây hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
- Có phải giữa bốn người bọn hắn có ước định gì không?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
- Không biết, về sau bốn người bọn hắn quỷ dị biến mất, Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ cấp cao cũng không tìm bọn hắn. Ta cũng không nghĩ ở chỗ này sẽ gặp phải Cận Tà.
Thần sắc Huyết Yêu Nhiêu vẫn có chút bận tâm.
Sau đó lại nhìn Tiêu Phàm trịnh trọng nói:
- Tiêu Phàm, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là đừng cùng Cận Tà làm giao dịch.
- Yên tâm, ta tự có tính toán.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hắn mặc dù không biết Cận Tà tìm hắn giao dịch vì cái gì, nhưng hắn biết rõ, khẳng định không phải vì Phân Cân Thác Cốt Thủ cùng Hồn Biến Liễm Tức Thuật.
Cận Tà nói chờ hắn đoạt được danh hiệu Sát Vương, sẽ tặng bản thân một lễ vật, lễ vật này là gì chứ?
Trong lòng Tiêu Phàm có chút trầm trọng, thần sắc có chút mê mang, hồi lâu mới nhìn hướng Huyết Yêu Nhiêu nói:
- Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã, còn mười ngày nữa là vòng thứ nhất kết thúc, ngươi tận lực ẩn trốn cho tốt.
- Ta còn có chút việc cần hoàn thành.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, cũng không đợi Huyết Yêu Nhiêu phản ứng, Tiêu Phàm liền biến mất tại chỗ.
Hiện tại Sát thủ Diêm La Phủ tất cả đều tử vong, hắn tin tưởng, với năng lực của Huyết Yêu Nhiêu, đợi mười ngày tại Long Hoàng Đế Đô sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
- Tiêu Phàm thối!
Huyết Yêu Nhiêu tức giận dậm chân, muốn cùng đi lên, lại phát hiện Tiêu Phàm đã không thấy tăm hơi.
Thật sự là Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tam Trọng Khoái Mạn Chi Ý, tốc độ quá nhanh.
Sau khi rời đi, Tiêu Phàm cũng không lập tức trở về nhà khách trước đó thuê, mà tùy ý tìm một nơi, đợi bảy tám ngày.
Thời gian bảy tám ngày, Tiêu Phàm một mực đắm chìm trong tu luyện, đối với sự tình bên ngoài, hoàn toàn không biết gì cả.
Đêm đó, Hoa Thiên Minh thụ thương được tu sĩ Hoa Gia mang về Hoa Phủ. Hoa Thiên Bảo nhìn thấy Hoa Thiên Minh trở về, vội vàng đi lên: - Thiên Minh, thế nào?
- Đại Ca, ta, ta thất bại!
Hoa Thiên Minh phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt khó coi vô cùng.
- Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Hoa Thiên Bảo âm trầm đáng sợ, vội vàng đỡ Hoa Thiên Minh dậy, Hồn Lực rót vào cơ thể hắn, sau một khắc, Hoa Thiên Bảo kinh hoàng: - Tỏa Hồn Châm!
- Là Tiêu Phàm, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hoa Thiên Minh vẻ mặt u ám, tựa như cha mẹ chết.
Hắn đường đường là Hoàng Phủ Chiến Hoàng, lại bị một tiểu tử Chiến Hoàng cảnh trung kỳ phong ấn tu vi, nói ra thật mất mặt.
Nhưng mà, chính như hắn nói, tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, đến hắn cũng không phải là đối thủ, còn không đợi hắn phản ứng lại, Tiêu Phàm đã đánh ba cây Tỏa Hồn Châm vào cơ thể hắn.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Các ngươi nhiều người như vậy, đến một Tiêu Phàm còn không giết được?
Hoa Thiên Bảo vẻ mặt không tin, hơn một trăm cái Chiến Hoàng, trừ phi gặp phải Chiến Đế, bằng không cơ bản cũng có thể nghiền ép hắn.
Một Tiêu Phàm, cho dù cường đại thế nào, còn có thể nghịch thiên hay sao?
- Gia Chủ!
Cũng đúng lúc này, một thanh âm vang lên, chỉ thấy hai thân ảnh đi tới, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Gia Chủ, Nhị Gia, chúng ta bị lừa!
- Bị lừa?
Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh không hiểu.
Sau đó hai người kia nói sự tình bọn hắn biết từ đầu tới đuôi một lần. Hai huynh đệ Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh tức giận sắc mặt tái nhợt, trên trán nổi gân xanh.
- Cái gì? Không thể nào!
Hoa Thiên Minh gào thét, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, lập tức bất tỉnh nhân sự.
- Tiêu Phàm, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Hoa Thiên Bảo đứng bật lên, một bàn tay đánh cái ghế thành bột mịn, có thể thấy lúc này hắn phẫn nộ tới chừng nào.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương