Vô Thượng Sát Thần

Chương 565 : Người Vô Song Thánh Thành Đến

Vô Song Thánh Thành? Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, hắn tự nhiên biết rõ Vô Song Thánh Thành là nơi nào, lúc trước được Tu La Truyền Thừa, Tiêu Phàm liền đã biết rõ. Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân nhanh như vậy sẽ tiếp xúc với người Vô Song Thánh Thành. Mọi người đều biết, Chiến Hồn Đại Lục có vô số Vương Triều, phía trên Vương Triều còn có chừng bảy trăm cái Hoàng Triều, bởi vì Vương Triều cùng Hoàng Triều thay đổi quá nhanh, cho nên số lượng cụ thể không phải cố định, nhất là Vương Triều, tùy thời đều có thể biến hóa. Nhưng phía trên Hoàng Triều còn có Đế Triều, phóng nhãn khắp Chiến Hồn Đại Lục cũng chỉ có 81 cái, dù hơn ngàn năm, 81 Đế Triều này cũng không có biến hóa quá lớn. Hơn nữa, Đế Triều cũng không phải thế lực to lớn nhất Chiến Hồn Đại Lục, phía trên Đế Triều còn có Cửu Đại Thánh Thành, Vô Song Thánh Thành chỉ là một trong số đó. Nói đến Thánh Thành còn phải từ Chiến Hồn Đại Lục phân bố nói lên, Chiến Hồn Đại Lục tổng cộng chia làm chín vực. Chín Vực đại khái hình tròn vòng quanh, bên ngoài có Tứ Vực, theo thứ tự là Đông Nam Tây Bắc Tứ Vực, Vô Song Thánh Thành chính là Đệ Nhất Thế Lực tại Nam Vực. Bên trong cũng đồng dạng có Tứ Vực, theo thứ tự là Thiên Địa Huyền Linh Tứ Vực, cũng chính là Thiên Vực, Địa Vực, Huyền Vực cùng Linh Vực. Một vực cuối cùng chính là trung tâm nhất, xưng là Trung Vực. Cửu Vực không biết tồn tại bao lâu, dù sao bên trong Tu La Truyền Thừa là ghi chép như thế này, hơn nữa bây giờ cũng không có biến thiên, cho nên hẳn không có cải biến. Tại Nam Vực, Vô Song Thánh Thành giống như một ngôi sao trên trời loá mắt, ở chân trời quan sát phía dưới, chi phối sinh tử Cửu Đại Đế Triều. Cửu Đại Đế Triều ở trong mắt người khác là tồn tại không thể rung chuyển, nhưng trong mắt Vô Song Thánh Thành lại không tính là gì, tối đa cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé mà thôi. Thậm chí người Vô Song Thánh Thành đều rất ít khi xuất hiện ở Đế Triều Địa Vực, trong lòng bọn hắn đều có chút không muốn nhìn Đế Triều. Trong nháy mắt Tiêu Phàm liền minh bạch sở tác sở vi của Nam Cung Vũ, trong lòng cũng buông lỏng một hơi, chí ít Nam Cung Vũ không có tàn nhẫn như vậy. Dù sao, hắn thân làm Đại Ly Đế Chủ, đứng sau lưng là Nam Cung gia tộc, thậm chí toàn bộ Đại Ly Đế Triều, nhưng hắn vẫn như cũ không dám đắc tội ba người này, có thể thấy địa vị ba người này khẳng định không nhỏ. Một khi đắc tội bọn hắn, Nam Cung gia tộc có lẽ sẽ phải chịu tao ương, Nam Cung Vũ không thể tiếp nhận. Nam Cung Vũ vì toàn bộ Nam Cung gia tộc cũng không thể không ra tay làm tổn thương Bàn Tử, chỉ là Tiêu Phàm không minh bạch, người Vô Song Thánh Thành tới, vì sao lại muốn giết Bàn Tử? Tiếp theo một câu của Túy Ông khiến Tiêu Phàm sáng tỏ thông suốt. - Mấy người đến từ Vô Song Thánh Thành Công Tôn gia tộc, mẫu thân Nam Cung Thiên Dật chính là người Công Tôn gia tộc. Túy Ông liếc mắt liền nhìn ra Tiêu Phàm nghi hoặc, âm thầm giải thích cho hắn. - Thì ra là thế! Tiêu Phàm hít sâu một cái, sau đó nghi nghi ngờ nói: - Vậy vì sao hắn không nhằm vào ta đây? Là ta giết Nam Cung Thiên Dật, không phải Lão Nhị. Túy Ông híp hai mắt, nói: - Đây chính là chỗ Nam Cung Vũ cao minh, nếu như ta đoán không sai, hẳn là có người hướng đi Nam Cung Vũ cáo trạng, nói ngươi giết chết Nam Cung Thiên Dật, vừa đúng lúc ấy ba người Công Tôn gia tộc ở đây. - Ở đây lại như thế nào? Càng nên giết ta mới đúng. Tiêu Phàm thầm nói. - Ngươi muốn chết phải không? Túy Ông không khỏi trắng mắt liếc Tiêu Phàm, bất quá trong lòng hắn cũng bị Tiêu Phàm làm chấn kinh, vì huynh đệ mình, thậm chí ngay cả chết còn không sợ. Đột nhiên, Tiêu Phàm vỗ đầu một cái, tụ thanh âm thành tuyến nói: - Ta biết lão sư ngài cùng Nam Cung Vũ kiến thức cường đại, cố ý không xuất thủ đối với ta, muốn mượn tay ngài ứng phó Công Tôn gia tộc, nếu như Công Tôn gia tộc không địch lại, cũng trách không được Nam Cung Vũ hắn. - Đồng thời, Nam Cung Vũ biết Lão Nhị cùng ta là huynh đệ, Công Tôn gia tộc khẳng định cũng biết rõ, Công Tôn gia tộc sẽ không bỏ qua cho Lão Nhị, cho nên Nam Cung Vũ cố ý mượn cớ đem Lão Nhị trục xuất Nam Cung gia tộc, cứ như vậy, Nam Cung Vũ cũng không cần tự tay ứng phó Lão Nhị, bởi vì hắn căn bản là không muốn giết chết Lão Nhị. - Lão sư, ngươi mới vừa rồi là cố ý không xuất thủ đúng không? Tiêu Phàm làm rõ suy nghĩ trong đó, cả người sáng tỏ thông suốt, giận dữ nhìn Túy Ông nói. - Trẻ con dễ dạy. Túy Ông cười nhạt một tiếng, sau đó con ngươi lần nữa chuyển hướng nơi xa, chậm chạp nói: - Bất quá lần này, Nam Cung Vũ kém một chiêu, người Công Tôn gia tộc đến nơi này là sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Tiêu Tiêu! - Lão sư, nếu không đem bọn hắn toàn bộ lưu lại? Tiêu Phàm trong mắt hung ác, thập phần chân thành nói. - Chớ làm loạn, Công Tôn gia tộc tại Vô Song Thánh Thành cũng coi như một cái quái vật khổng lồ, những người này tự cao thanh cao, ở chỗ này đụng chút cái đinh cũng không dám, nếu như có người chết vậy sẽ rất phiền phức. Túy Ông trực tiếp thưởng cho Tiêu Phàm một gáo nước lạnh. Tiêu Phàm oa oa trực khiếu, sau đó con ngươi rơi vào trên người Nam Cung Vũ cùng Bàn Tử, thần sắc cũng biến thành khẩn trương. Khi nhìn đến người Công Tôn gia tộc xuất hiện trong nháy mắt, trên mặt Bàn Tử cũng rốt cục hiện ra nụ cười vòng, tựa như trong nháy mắt minh bạch cái gì, nhìn về phía Nam Cung Vũ nói: - Nam Cung Đế Chủ, ra tay đi. Nam Cung Vũ nghe vậy, toàn thân run rẩy kịch liệt một cái. Mặc dù Nam Cung Thiên Dật bị Tiêu Phàm cùng Bàn Tử giết chết, nhưng trong lòng hắn chỉ hận Tiêu Phàm, đối với Bàn Tử căn bản không có bất kỳ hận ý gì. Tương phản, trong lòng Nam Cung Vũ còn có một tia may mắn, bởi vì người chết không phải Bàn Tử mà là Nam Cung Thiên Dật. Nếu như về sau Nam Cung Thiên Dật đăng cơ làm Đế Chủ, Đại Ly Đế Triều có lẽ sẽ không còn là Nam Cung gia tộc Đại Ly Đế Triều. Mà Bàn Tử khác biệt, dù hắn trở thành Đế Chủ, Đại Ly Đế Triều cũng là Nam Cung gia tộc Đại Ly Đế Triều. - Lấy thực lực Nam Cung Đế Chủ, một chưởng ngay cả một Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ tiểu tử đều giết không chết, ta xem vị trí Trưởng Lão Vô Song Thánh Thành, Nam Cung gia tộc cũng không nên giữ nữa. Nam tử trung niên Công Tôn gia tộc lạnh lùng cười nói. - Nam Cung Đế Chủ, nếu không để tại hạ làm thay. Thanh niên sau lưng nam tử trung niên kia tà tà cười một tiếng. - Tự tìm cái chết! Tiêu Phàm căm tức nhìn người thanh niên kia, thiếu chút nữa thì xuất thủ, ở trong mắt Tiêu Phàm, người thanh niên kia đã là một người chết. - Đừng động. Túy Ông giữ chặt Tiêu Phàm nói: - Thì ra là thế, Công Tôn gia tộc dùng vị trí Trưởng Lão Vô Song Thánh Thành uy hiếp Nam Cung Vũ, xác thực tương đối âm hiểm. - Vị trí Trưởng Lão Vô Song Thánh Thành lợi hại như vậy sao? Có thể quyết định sinh tử Đại Ly Đế Triều? Tiêu Phàm một mặt kinh ngạc. - Đó là tự nhiên, bởi vì có Trưởng Lão Vô Song Thánh Thành kiềm chế Bát Đại Đế Triều không dám xuất thủ với Đại Ly, một khi mất đi Trưởng Lão, Bát Đại Đế Triều liền sẽ cướp đoạt không kiêng nể gì cả. Túy Ông giải thích một câu. Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch, Trưởng Lão tương đương với kim bài miễn tử. Có kim bài miễn tử thì không ai dám đối phó ngươi, không có kim bài miễn tử thì ai cũng dám giẫm ngươi, cuối cùng khẳng định gặm xương cốt đều không thừa. - Quy tắc trò chơi thật đúng là có chút ý tứ, Công Tôn gia tộc sao? Tiêu Phàm ta nhớ kỹ rồi. Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng. - Trẫm tự mình làm! Nhìn thấy người Công Tôn gia chuẩn bị xuất thủ, Nam Cung Vũ nào sẽ nguyện ý, một khi để bọn hắn xuất thủ, Bàn Tử hẳn phải chết không nghi ngờ. Vừa dứt lời, Nam Cung Vũ điều động lực lượng toàn thân trên nắm đấm, hướng ngực Bàn Tử đánh tới. Bàn Tử không tránh không lùi, đứng tại chỗ, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng. Bởi vì hắn nhìn thấy, trong con ngươi Nam Cung Vũ vậy mà bốc hơi một hơi nước. - Phốc! Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Bàn Tử trong nháy mắt trắng bệch, toàn bộ thân thể như đạn pháo bay ngược ra. MinhLâm - Lục Đạo -