Vô Thượng Sát Thần
Chương 525 : Vô Tận Sát Ý
- Giết!
Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, dẫn đầu xông lên, Thiên Tàn chết khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm.
Rống!
Cũng đúng lúc này, một Hồn Điêu Thú loại Giao dữ tợn đáp xuống, khí thế cuồng bá đè xuống khiến người ta không thở nổi.
Nói thì chậm, mà diễn ra thì nhanh, Tiêu Phàm tay trái cầm Đồ Lục Đao, tay phải cầm Tu La Kiếm trảm ra, một đao một kiếm ngăn trở công kích Hồn Điêu Thú loại Giao.
- Ngăn trở được?
Đám người kinh hãi không hiểu, đây chính là quái vật tương đương với Chiến Hoàng đỉnh phong, lại bị Tiêu Phàm ngăn trở!
- Không đúng, thực lực quái vật kia đang yếu đi!
Sở Khinh Cuồng cau mày.
- Đương nhiên sẽ yếu đi, những Hồn Điêu Thú này dựa vào Hồn Tinh để chèo chống, một khi Hồn Lực Hồn Tinh tiêu hao, cũng chỉ còn lại là vài thanh gỗ mục mà thôi.
Bắc Thần Phong tựa như sớm đã đoán được, lập tức âm trầm nhìn Ninh Xuyên đối diện nói:
- Đồ phế vật Ninh Xuyên, có vẻ như ngươi đứng sai đội!
- Hừ.
Ninh Xuyên hừ lạnh một tiếng, lần nữa thẳng hướng Bắc Thần Phong, có điều trong lòng hắn thì hơi hơi ngưng tụ, bởi vì hắn đã sớm cảm nhận được những Hồn Điêu Thú này đang yếu đi.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn không chịu thừa nhận mà thôi, hơn nữa hắn thấy dù là những Hồn Điêu Thú này yếu đi, vẫn đủ để hắn giết chết Bắc Thần Phong.
- Bạch Vũ, ba người các ngươi cố kiên trì!
Lâu Ngạo Thiên vung ra từng kiếm, trên người hắn cũng có nhiều vết thương. Từ lúc tu luyện tới bây giờ còn chưa có bất cứ kẻ nào có thể làm cho hắn thương nặng như vậy, đây này là lần đầu tiên.
Nếu như là Hồn Điêu Thú Thất Giai Trung Kỳ bình thường, cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, nhưng mà đây đều là quái vật Thất Giai Hậu Kỳ, thậm chí có cả Thất Giai đỉnh phong.
Hắn có thể bảo hộ được Bạch Vũ, Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong không chết, cũng xem như biến thái, dù sao giết chết một người dễ dàng, bảo hộ một người lại rất khó.
- Lâu Ngạo Thiên, ngươi không cần lo cho chúng ta.
Bạch Vũ hét lớn, trong mắt mang theo một tia kiên cường, vốn cho là tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh có thể thu hoạch được chút gì, không nghĩ rằng bị luân lạc tới cấp độ này.
Nếu như là trước đó, bọn hắn sẽ không chút do dự mà thần phục, nhưng mà từ sau khi trải qua vài việc với Tiêu Phàm, bọn hắn cũng lần nữa khôi phục sự hăng hái trong dĩ vãng.
Tu sĩ, chỉ có chết đứng, không có sống quỳ!
- Người Tuyết Nguyệt ta không sợ chết. Lâu Ngạo Thiên, mặc dù ta luôn khó chịu danh đệ nhất Hoàng Thành Thập Tú của ngươi, ngươi một mực trên ta một hạng, nhưng ta một chút cũng không thua ngươi!
Bách Lý Cuồng Phong kêu to một tiếng, đột nhiên phóng về hướng một Hồn Điêu Thú, đao cương lăng lệ nở rộ tại hư không.
- Bách Lý Cuồng Phong!
Trần Phong cùng Bạch Vũ kêu to, Bách Lý Cuồng Phong chỉ là Chiến Vương đỉnh phong mà thôi, cùng Hồn Điêu Thú Chiến Hoàng đỉnh phong chiến đấu, chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
- Oanh!
Đao cương bá đạo hung hăng trảm trên người một Hồn Điêu Thú. Đáng tiếc, đối với Hồn Điêu Thú mà nói, một kích này chỉ như gãi ngứa, ngược lại một móng vuốt của Hồn Điêu Thú, trực tiếp phá vụn Bách Lý Cuồng Phong.
- Ha ha, đây mới là Bách Lý Cuồng Phong, Trần Phong ta cũng không yếu so với ngươi! Lâu Ngạo Thiên, Trần Phong ta cũng không cần ngươi bảo hộ.
Trần Phong giận dữ cười một tiếng, cũng đánh về hướng một Hồn Điêu Thú.
- Dừng lại!
Nỗi lòng Lâu Ngạo Thiên bao năm bình tĩnh rốt cục cũng động lòng, cho tới nay, còn chưa có bất kỳ thứ gì được hắn đặt ở trong lòng.
Từ khi vừa ra đời, trong lòng Lâu Ngạo Thiên cũng chỉ có hai chữ, mạnh lên!
Hắn không có bằng hữu, không có huynh đệ, vẫn luôn lẻ loi hiu quạnh một mình, dù là trước khi tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, hắn cũng chỉ thuận tiện mang theo mấy người Tuyết Nguyệt đến nơi này tìm kiếm chút kỳ ngộ mà thôi, cũng không để sinh tử của Bạch Vũ, Trần Phong cùng Bách Lý Cuồng Phong ở trong lòng.
Đến giờ phút này, Lâu Ngạo Thiên mới rốt cục hiểu rõ, ngạo khí của hắn trước ý chí hy sinh vì nghĩa của Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong, lại được tính là gì?
Lâu Ngạo Thiên cũng không nghĩ đến, để không liên lụy tới hắn, bọn Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong thậm chí ngay cả cái chết cũng không sợ.
Lâu Ngạo Thiên cấp tốc bay về hướng Trần Phong, nhưng mà vẫn chậm nửa nhịp, Trần Phong bị Hồn Điêu Thú kia một bàn tay đánh thành huyết vụ.
- Khốn kiếp, đi chết đi!
Lâu Ngạo Thiên giận tím mặt, trên người bộc phát kiếm khí đáng sợ, một đạo thần hồng bắn ra, trực tiếp xé Hồn Điêu Thú Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ kia thành bột mịn.
- Lâu Ngạo Thiên, vì thế hệ chúng ta, ngươi phải sống sót.
Bạch Vũ buồn bã cười một tiếng, những Hồn Điêu Thú này đã hoàn toàn điên cuồng, mà thực lực bọn hắn lại quá yếu, ở lại chỉ làm liên lụy Lâu Ngạo Thiên.
Nếu như vậy, còn không bằng cho bản thân một cái chết thống khoái, như vậy, cơ hội để Lâu Ngạo Thiên sống sót sẽ lớn hơn nhiều!
- Bạch Vũ chết tiệt, ngươi không thể chết!
Lâu Ngạo Thiên giận dữ hét một tiếng, lách mình đánh về hướng Bạch Vũ.
Cách đó không xa, vẻ mặt Bạch Vũ lộ vẻ kiên quyết, không sợ hãi, đánh thẳng hướng một Hồn Điêu Thú hình hổ, đáng tiếc, hắn chỉ như kiến càng lay cây mà thôi.
Phốc!
Đang lúc Bạch Vũ tưởng bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ, đột nhiên, một đạo kiếm cầu vồng trực tiếp chặt đứt cánh tay trái hắn, thân thể tức thì bị một cỗ lực lượng to lớn đánh bay, đập ầm ầm trên mặt đất, thổ huyết không ngừng.
- Lâu Ngạo Thiên!
Bạch Vũ kinh ngạc nhìn một đạo thân ảnh phía xa, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hắn không nghĩ tới là Lâu Ngạo Thiên cứu bản thân, lấy một cánh tay của hắn, đổi tính mệnh của chính mình.
- Các ngươi là ta mang vào, ta có trách nhiệm mang các ngươi rời đi.
Lâu Ngạo Thiên một bộ áo trắng nhuốm máu phiêu đãng, cầm trong tay trường kiếm đi từng bước về hướng Hồn Điêu Thú hình hổ, cũng không quay đầu lại nói.
Nơi xa, Tiêu Phàm cùng Hồn Điêu Thú loại Giao giằng co, cũng vừa hay nhìn thấy Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong chết, tâm hắn lần nữa bị xúc động một cái.
Trần Phong cùng Bách Lý Cuồng Phong sau khi chết, Thập Tú của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành đã không còn lại mấy người!
Đây chính là sự tàn khốc của Chiến Hồn Đại Lục. Trần Phong cùng Bách Lý Cuồng Phong bọn hắn đã từng rất cường thế và phách lối, nhưng mà giờ phút này, cũng chỉ có kết cục bị người ta ngược sát.
Tất cả đều chỉ bởi vì thực lực bọn hắn quá yếu, không đủ mạnh.
Nếu như bọn hắn có đầy đủ thực lực, cũng không cần như thiêu thân lao đầu vào lửa, ai dám giết mình, mình sẽ giết kẻ đó.
Tương tự, nếu như Tiêu Phàm hắn đủ mạnh, Thiên Tàn sao phải chết?
- Chỉ có không ngừng mạnh lên, mạnh lên nữa, mới có thể chân chính nắm giữ vận mệnh chính mình! Mà muốn mạnh lên cũng chỉ có bắt đầu từ giết chóc!
Trong lòng Tiêu Phàm quát ầm lên, một cỗ Hủy Diệt Chi Ý đáng sợ từ trên người hắn nở rộ ra.
Không giết người, hắn căn bản không có khả năng sống sót, còn chẳng nói tới việc mạnh lên?
- Giết!
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời gào thét, dùng hết toàn lực vung ra một kiếm, như một dải lụa, trực tiếp phá vỡ thân thể Hồn Điêu Thú loại Giao kia, phân Hồn Điêu Thú thành hai mảnh.
- Thật mạnh!
Đám người hít một hơi lạnh. Tiêu Phàm giờ phút này bộc phát khí thế đã không kém gì Chiến Hoàng đỉnh phong, Hồn Điêu Thú loại Giao kia dù sao cũng là thực lực Thất Giai Hậu Kỳ trở lên, lại bị một kiếm của hắn chém giết!
Áo bào Tiêu Phàm bay phần phật, tóc dài phiêu đãng, Sát Phạt Chi Ý, Hủy Diệt Chi Ý đáng sợ từ trên người hắn hiển hiện. Hắn từng bước đi về hướng Cổ Thành.
Giờ phút này, Tiêu Phàm giống như một sát thần tuyệt thế hạ phàm, không sợ tất cả, trong mắt hắn chỉ có giết chóc.
Trên người hắn Sát Ý vô tận khiến tất cả tu sĩ đều có chút rung động. Sát Ý này chỉ có người trải qua vô số máu tươi mới có thể lĩnh ngộ ra, bọn hắn không cách nào tưởng tượng, Tiêu Phàm đến cùng đã từng giết qua bao nhiêu người.
Con ngươi Nam Cung Thiên Dật lạnh lẽo nhìn Tiêu Phàm. Thực lực Tiêu Phàm cũng vượt qua hắn dự liệu, có điều hắn vẫn không mảy may đặt ở trong lòng.
- Bản Đế Tử ở đây, có bản lĩnh thì tới.
Nam Cung Thiên Dật thản nhiên nói, tựa như cố ý khiêu khích Tiêu Phàm.
- Yên tâm, ta sẽ tới xé nát ngươi!
Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt, hung tợn nhìn Nam Cung Thiên Dật, trên mặt lộ ra nét cười tàn nhẫn.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương