Vô Thượng Sát Thần
Chương 439 : Ba Không Cứu
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, đám người câm như hến, có thể rõ ràng nghe được tiếng tu sĩ hít thở.
- Đồ nhi ngoan, nhớ kỹ đưa rượu tới cho ta.
Một đạo âm thanh phiêu miểu đánh vỡ bình tĩnh, lúc đám người lấy lại tinh thần thì đã không gặp thân ảnh Túy Ông.
Nếu như không phải vừa nãy có nhiều con mắt nhìn như vậy, có lẽ mọi người còn coi là Túy Ông cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm biến đổi liên tục, bắt đầu từ khinh thường đến trào phúng, nhưng hiện tại không người nào dám khinh thường Tiêu Phàm.
Riêng người sư tôn này đã đủ khiến tất cả mọi người uống một bình dấm.
Không ít người ảm đạm thối lui, không dám đắc tội sát thần Tiêu Phàm này.
- Tiêu Phàm, ngươi không sao chứ.
Đột nhiên, một đạo thanh âm hùng hậu từ đằng xa truyền đến, ngay sau đó một đạo thân ảnh hỏa hồng bay vụt mà tới.
Xa xa nhìn lại giống như một khỏa thiên thạch, nhuộm đỏ một mảnh bầu trời.
Hỏa Hoàng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm không việc gì, rốt cục thở phào, sau đó con ngươi hung lệ liếc nhìn lấy toàn trường, lạnh giọng nói:
- Là kẻ nào không có mắt tìm Tiêu Phàm gây phiền phức?
Đám người nghe vậy toàn thân phát run, vừa mới đi một Chiến Đế cường giả, hiện tại lại tới Hỏa Hoàng. Tiêu Phàm này đến cùng là thân phận gì, vậy mà được nhiều cường giả như vậy coi trọng?
Bọn hắn không dám cùng Hỏa Hoàng đối mặt, vẻn vẹn khí tức liền áp chế bọn họ.
- Hỏa Hoàng sư... Tiền bối, sự tình đã qua.
Tiêu Phàm đi đến bên người Hỏa Hoàng, vỗ bả vai Hỏa Hoàng nói.
Hắn thiếu chút nữa thì kêu Hỏa Hoàng sư huynh, bất quá vẫn là kịp thời đổi giọng điệu. Bình thường kêu kêu Hỏa Hoàng sư huynh cũng liền thôi, ngay trước mặt nhiều người như vậy vẫn nên cho Hỏa Hoàng một chút mặt mũi.
Huống chi hắn cũng không muốn bại lộ thân phận Bắc Lão, Bắc Lão cùng Túy Ông rất cường đại, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
Chỉ có thực lực bản thân đủ mạnh mới có thể không sợ điều gì.
- Vậy là tốt rồi.
Hỏa Hoàng thu liễm khí thế, trong nháy mắt cảm giác cùng một người bình thường không sai biệt lắm, cùng người vừa nãy hoàn toàn như hai người khác nhau.
- Đi, đi xuống đi.
Tiêu Phàm cười gật đầu, cùng Hỏa Hoàng rơi vào cửa ra vào Thần Châm Các.
- Đa tạ Hề Lão.
Tiêu Phàm hướng Hề Lão hơi thi lễ. Vừa rồi mặc dù Hề Lão không cứu hắn kịp, nhưng tại thời khắc mấu chốt, Hề Lão căn bản không có chút do dự xuất thủ, chỉ bằng vào điểm này, trong lòng Tiêu Phàm liền cực kỳ cảm kích.
- Lão hủ không có bao nhiêu tác dụng, là công lao sư tôn tiểu hữu.
Hề Lão khoát tay một cái nói. Trong lòng hắn cũng càng hiếu kỳ hơn, lão đầu vừa nãy tuy mạnh, nhưng căn bản không giống Luyện Dược Sư.
Tiêu Phàm bằng chừng ấy tuổi liền có thể trở thành Thất Phẩm Luyện Dược Sư, đây tuyệt đối không phải chỉ dựa vào bản thân, mà là phía sau có cao nhân chỉ điểm, có lẽ sư tôn Tiêu Phàm không chỉ có một người.
- Hề Lão, về sau tiểu tử còn phải dựa vào ngươi chỉ điểm nhiều hơn.
Tiêu Phàm cười cười, sau đó nhìn đám người nói:
- Hôm nay ta làm chủ, đi Vân Lai Khách Sạn ăn một bữa cơm no đủ. Tam Gia, ngươi cần phải đem đồ tốt nhất lấy ra đấy.
- Yên tâm, cam đoan để ngươi hài lòng.
Y Vân khẽ mỉm cười nói.
Tiêu Phàm quay người nhìn về phía đám người, chắp tay một cái nói:
- Các vị, Tiêu mỗ hi vọng mọi người về sau đều có thể kiện kiện khang khang, tu vi thẳng tắp lên cao. Bất quá, nhân sinh không được đắc ý tám chín phần mười, vạn nhất nếu là gặp một chút phiền toái nhỏ, có thể tới Thần Châm Các tìm ta hỗ trợ.
- Sẽ không phải xem bệnh đều phải trả 500 vạn Hồn Thạch chứ?
Có người lấy dũng khí hỏi.
- Tự nhiên sẽ không. Đương nhiên, nếu như mọi người cố ý tìm Tiêu mỗ gây phiền phức, vậy coi như đừng trách Tiêu mỗ không khách khí.
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm chậm rãi biến mất, thậm chí từng tia sát khí đang toả ra.
- Chúng ta sẽ không.
Đám người đầu như trống lúc lắc lung lay. Nói đùa cái gì, tới tìm ngươi gây phiền phức, đây không phải ông cụ thắt cổ, coi mạng lớn sao?
- Vậy thì không còn gì tố hơn.
Tiêu Phàm gật đầu. Hắn cũng biết những người này bị thực lực Túy Ông làm cho chấn kinh. Ngừng lại, Tiêu Phàm lại nói:
- Hôm nay, nhiều người như vậy tề tụ, Tiêu mỗ cũng tuyên bố quy củ Thần Châm Các, quy củ rất đơn giản, Tiêu mỗ có ba không cứu.
- Ba không cứu, đây là ý gì?
- Hẳn là ba loại người không cứu đi, lại nhìn hắn nói như thế nào?
Đám người như nước sôi, sợ hãi trong lòng đối với Tiêu Phàm cũng chầm chậm biến mất, có vẻ như Tiêu Phàm cũng không đáng sợ giống trong tưởng tượng.
Tiêu Phàm giơ tay phải lên, làm một cái thủ thế im lặng, hiện trường lần nữa yên tĩnh xuống. Tiêu Phàm vận chuyển Hồn Lực, nói:
- Có người đoán đúng, Tiêu mỗ có ba không cứu, chính là ba loại người không cứu!
- Không cứu ba loại người nào?
Tần Mộng Như Diệp đột nhiên mở miệng hỏi, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Luyện Dược Sư không phải là cứu người à, làm sao còn có quy củ nhiều như vậy.
- Loại thứ nhất, người vong ân phụ nghĩa, không cứu.
Tiêu Phàm ngữ khí rất bình thản.
- Người vong ân phụ nghĩa, xác thực không nên cứu, về sau ta cũng quyết định quy củ này.
Lê Ngự gật đầu, đối với lời nói Tiêu Phàm rất tán thành.
- Không sai, người vong ân phụ nghĩa vốn đáng chết, không nên cứu.
Đám người cũng gật gật đầu, đối với Tiêu Phàm cũng không nhịn được lộ ra vẻ khâm phục.
- Loại thứ hai?
- Loại thứ hai.
Ánh mắt đám người nhao nhao nhìn về phía Tiêu Phàm, nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ cái gì. Tiêu Phàm tiếp tục nói:
- Không tin ta, không cứu!
Nghe nói như thế, đám người một trận trầm mặc, đây coi là quy củ gì, đừng nói ngươi là một Luyện Dược Sư, dù là một chút Cao Giai Luyện Dược Sư uy tín lâu năm, cũng có người không tin.
- Tiêu Đại Sư, vì sao không tin ngươi, ngươi lại không cứu?
Lê Ngự cũng nghi hoặc không thôi. Nếu như nói quy định thứ nhất khiến hắn tán thưởng, quy củ thứ hai cũng có chút không có quy tắc.
- Không tin ta, ta vì sao phải mặt dày mày dạn cứu hắn đây? Tiêu Phàm ta không thích làm nhiệt tình mà bị hờ hững.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, con ngươi vô cùng kiên quyết.
Lê Ngự lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Hề Lão trầm mặc không nói, chỉ là lẳng lặng nghe, ngược lại là Tần Mặc mở miệng nói:
- Sư huynh thân làm Thất Phẩm Luyện Dược Sư, nếu như ngay cả một Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng không tin, cái kia xác thực không nên cứu.
Tần Mặc lời này vừa nói ra, đám người lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Phàm là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, thật hay giả đây?
Có người vừa mới chuẩn bị hoài nghi, nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn trở về. Tiêu Phàm không phải nói không tin hắn không cứu à, nếu như bản thân liền hoài nghi như vậy, về sau vạn nhất có sự tình gì yêu cầu đến hắn thì sao đây?
- Không sai, Luyện Dược Sư có tôn nghiêm Luyện Dược Sư, ngươi nghi ngờ có thể tìm người khác cứu chữa.
Lê Ngự cũng khẳng định gật đầu, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Đại Sư, cái thứ ba không cứu là gì?
Đám người nghe vậy, cũng toàn bộ đều yên tĩnh xuống.
Tiêu Phàm cười nhạt, nói:
- Thứ ba không cứu, thấy người ngứa mắt, không cứu.
Lời này vừa nói ra, hiện trường một mảnh xôn xao. Rất nhiều người trong lòng không cam lòng, nhưng lại thầm nghĩ, rất nhiều Cao Giai Luyện Dược Sư không phải cũng một dạng không cứu người thấy ngứa mắt sao?
- Tiểu tử, ý ngươi là, nếu như ta để ngươi thấy ngứa mắt, cũng sẽ không cứu ta?
Hỏa Hoàng nghe vậy, lập tức dựng râu trừng mắt, thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.
- Ta đã cứu ngươi, không phải sao?
Tiêu Phàm nhún nhún vai, một mặt bất đắc dĩ nói.
Nghe nói như thế, Hỏa Hoàng nhất thời im lặng, bởi vì đây là sự thật. Nếu như Tiêu Phàm nhìn hắn không thuận mắt, cũng sẽ không xuất thủ cứu giúp. Hướng Vinh một bên chỉ là cười cười, Tiêu Phàm cứu hắn, không phải cũng nói rõ nhìn hắn thuận mắt sao?
- Nếu như phù hợp ba quy củ, có thể miễn phí trị liệu.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, nhìn về phía đám người nói.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
133 chương
45 chương
13 chương
60 chương
53 chương
265 chương