Vô Thượng Sát Thần
Chương 429 : Linh Điện Đại Sư Huynh
Tiêu Phàm cũng không phải vì lĩnh ngộ được Tứ Trọng Kiếm Thế mà cao hứng, mà là hắn chạm đến một loại lĩnh vực mới, Ý!
Ý, hư vô ẩn hiện, so với Thế còn khó nắm bắt hơn, cũng khó lĩnh ngộ hơn.
Kiếm có Kiếm Ý, đao có Đao Ý, quyền có Quyền Ý, phong có Phong Ý, chỉ cần lĩnh ngộ được Ý thì có hi vọng đột phá Chiến Hoàng cảnh.
Hồn Lực Tiêu Phàm bao phủ tứ phương, lẳng lặng biến hóa thể ngộ Tứ Trọng Thế, vòng xoáy kiếm khí to lớn kia chậm rãi biến mất, động theo ý niệm Tiêu Phàm.
Trong Hồn Hải Tiêu Phàm, U Linh Chiến Hồn phun trào, chậm rãi biến ảo thành hình một thanh kiếm, đó là một đạo kiếm ảnh hắc sắc. Kiếm ảnh hắc sắc cực kỳ lăng lệ, tản ra một cỗ khí tức hủy diệt.
- Đây chính là Ý sao? Quả nhiên khó mà nắm lấy, ta đây chỉ có thể coi là đụng chạm đến biên giới của Ý mà thôi. Không tính là chân chính lĩnh ngộ Nhất Trọng Ý, nhưng uy lực này có thể so được với Thiên Địa Tiêu Sát và Vô Tình Nhất Kích.
Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ không bình tĩnh.
Tâm tùy ý động, U Linh Chiến Hồn biến hóa, khiến trong lòng Tiêu Phàm càng thêm kích động. Chiến Hồn người khác vẻn vẹn chỉ là hình thái cố định, mà U Linh Chiến Hồn lại có thể biến ảo, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Ý niệm lại chuyển, U Linh Chiến Hồn lần nữa trở về hình dáng ban đầu, biến thành một bóng đen hư vô.
- Thất Phẩm U Linh Chiến Hồn đã cường đại như vậy, nếu như đột phá Bát Phẩm thì sao?
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khổ.
Một ao Hồn Tủy mới giúp cho U Linh Chiến Hồn đột phá Thất Phẩm, muốn đột phá Bát Phẩm, tất nhiên là muôn vàn khó khăn.
- Mặc dù hiện tại không làm được, nhưng không có nghĩa là về sau không làm được.
Con ngươi Tiêu Phàm lại trở nên vô cùng kiên định.
Tu luyện là một quá trình tiến hành theo chất lượng, theo thực lực cường đại, tài nguyên có được cũng sẽ càng ngày càng nhiều, cũng như vậy, U Linh Chiến Hồn cũng có thể chậm rãi tiến hóa.
Sau một lát, Tiêu Phàm thu liễm tinh thần, cỗ ý hủy diệt cường đại đột nhiên biến mất, toàn bộ sơn cốc khôi phục yên tĩnh.
Tu sĩ cách đó khá gần buông lỏng một hơi, vừa rồi bọn hắn cảm giác toàn thân đau nhói, thật giống như bị người khác dùng kiếm gác ở trên cổ, thấy cả người lạnh từ phía sau lưng dâng lên.
Rất nhiều tu sĩ còn tưởng là tự mình mơ giấc mộng dài dằng dặng, chẳng qua là khi bọn hắn lấy lại tinh thần, lại phát hiện bản thân sớm đã mồ hôi đầm đìa.
- Chúc mừng công tử.
Ảnh Phong chúc mừng từ đáy lòng.
- Chúc mừng Tiêu huynh.
Bạch Vũ, Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong mấy người cũng chắp tay chúc mừng, nhìn thấy Ảnh Phong xưng Tiêu Phàm là công tử, một tia khó chịu trong lòng bọn hắn cuối cùng cũng biến mất không còn một mảnh.
Bọn hắn rất rõ ràng bản thân hiện tại chênh lệch với Tiêu Phàm, coi như tự mình muốn cùng Tiêu Phàm tranh đấu, cũng căn bản không đủ tư cách. Hơn nữa, Tiêu Phàm cũng khinh thường cùng bọn hắn tranh chấp.
- Ảnh Phong, các ngươi ở nơi này lĩnh ngộ, nơi này mặc dù xưng là Vô Kiếm Nhai, nhưng không chỉ có thể lĩnh ngộ Kiếm Thế, cũng có thể lĩnh ngộ Đao Thế.
Tiêu Phàm nhìn mấy người nói.
- Công tử muốn rời đi?
Ảnh Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
- Nơi này đối ta đã không có một chút tác dụng nào, yên tâm, Tiểu Minh trông chừng cho các ngươi, ai dám động đến các ngươi thì cứ trực tiếp giết.
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
Nói đến câu nói sau cùng, thanh âm bỗng nâng cao mấy phần.
Tu sĩ bốn phía không khỏi run run, không dám nhìn thẳng Tiêu Phàm. Sự hung ác của Tiêu Phàm bọn hắn đã được chứng kiến, đến người trên Địa Bảng còn dám giết, huống chi là bọn họ.
- Chúc mừng Tiêu huynh!
Nơi xa, lại có mấy đạo thân ảnh thoáng hiện, chỉ thấy Trịnh Như Long, Chu Linh, Tiếu Lập bay vụt đến, sau lưng mấy người còn rất nhiều tu sĩ Linh Điện đi theo.
- Đa tạ.
Tiêu Phàm hơi thi lễ.
Một lễ này lại khiến đám người Trịnh Như Long nhẹ buông lỏng một hơi, Tiêu Phàm dễ nói chuyện hơn so với bọn hắn tưởng tượng.
Lập tức, mấy người Trịnh Như Long nhìn nhau, đột nhiên quỳ một chân trên đất, rất nhiều tu sĩ Linh Điện đằng sau cũng nhao nhao quỳ sát xuống.
- Trịnh Như Long, các ngươi làm cái gì vậy?
Tiêu Phàm cau mày một cái, tức giận nói.
- Linh Điện chúng ta, bái kiến Đại Sư Huynh!
Mấy trăm tu sĩ cùng kêu to, thanh âm như sấm, vang vọng tiểu sơn cốc, khí thế hung mãnh vô cùng, đến đám mây trên trời cũng bị chấn vỡ.
Tu sĩ khác thấy thế, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn hắn nào nghĩ đến người Linh Điện vậy mà lại làm như vậy.
Linh Điện Đại Sư Huynh đại biểu cho cái gì bọn hắn rất rõ. Huyền Cung qua nhiều năm như vậy, trừ mười mấy năm trước Giang Thiên Vũ là Huyền Cung Đại Sư Huynh, còn từ đó không người nào dám ngồi vào vị trí Đại Sư Huynh này.
Đại Sư Huynh, không phải chỉ là Đại Sư Huynh một số người, mà là Đại Sư Huynh của toàn bộ Linh Điện. Sau này Linh Điện bất luận học viên nào nhìn thấy Tiêu Phàm, đều phải lễ kính ba phần.
Đại Sư Huynh mặc dù đại biểu cho địa vị, nhưng cũng đại biểu cho áp lực, một khi có người không phục, liền sẽ thường xuyên phát sinh việc khiêu chiến.
Tựa như trước đó có người kêu Trịnh Như Long là Đại Sư Huynh, đây chẳng qua là có một số người mà thôi, không phải là toàn bộ. Nhưng mà bây giờ tất cả tu sĩ Linh Điện đều trình diện.
Hơn nữa, bọn hắn quỷ dị phát hiện, tất cả mọi người Linh Điện kính sợ Tiêu Phàm phát ra từ nội tâm.
Đám người nghĩ đến thực lực của Tiêu Phàm cũng liền thoải mái, lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, bây giờ lại lĩnh ngộ Tứ Trọng Kiếm Thế, đối thủ của hắn đã có thể là người Địa Các và Thiên Phủ.
- Đại Sư Huynh?
Tiêu Phàm lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Đúng vậy, từ nay về sau, ngài chính là Linh Điện Đại Sư Huynh chúng ta, nếu ai không phục ngài, chúng ta sẽ dùng nắm đấm hỏi thăm.
Trịnh Như Long âm vang hữu lực nói.
Những người khác cũng đều lộ ra vẻ chờ mong, tựa như Tiêu Phàm chính là hậu thuẫn kiên cường của bọn hắn.
Tiêu Phàm quét mắt một vòng hơn ngàn tu sĩ Linh Điện đang nửa quỳ trên mặt đất, hắn kinh ngạc phát hiện, những người này bình thường đều là thần sắc mặt mày xám xịt, ngày hôm nay lại là thần quang toả sáng, cảm giác đều biến thành người khác.
- Nếu như cách xưng hô Đại Sư Huynh này có thể làm cho bọn hắn tìm lại tự tin, vậy cớ sao ta không làm.
Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng, sau đó khoát tay một cái nói:
- Các vị đứng lên đi.
Đám người nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, kích động nói:
- Đa tạ Đại Sư Huynh!
Thanh âm vang dội như chung minh(tiếng chuông), khí thế vô cùng cường đại, đây mới là tinh thần diện mạo tu sĩ chúng ta nên có.
Ông!
Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra Tu La Kiếm, kiếm mang rung động, lăng không nhẹ nhàng vạch một cái, một đạo kiếm khí lập tức từ dưới chân lan tràn ra, xông thẳng Vô Kiếm Nhai.
Đám người kinh hãi một trận, còn tưởng rằng Tiêu Phàm muốn hủy Vô Kiếm Nhai.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại nhìn tất cả Tu Sĩ bốn phía, nói:
- Từ hôm nay, vào Vô Kiếm Nhai lĩnh hội, lấy vết kiếm này làm ranh giới, bên trái thuộc về Linh Điện, bên phải thuộc về Huyền Cung, ai không phục, có thể tới Linh Điện tìm ta.
Thanh âm Tiêu Phàm không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vang vọng hư không, tu sĩ Huyền Cung kinh hãi liên tục gật đầu.
Tu sĩ Linh Điện lập tức nhảy cẫng hoan hô, có không ít học viên cũ kích động lệ nóng chảy xuống, bình thường bọn hắn đến nơi này lĩnh ngộ, nào đến lượt bọn hắn lên tiếng.
Tu sĩ Huyền Cung ngang ngược càn rỡ đã quen, chỉ cần thấy Tu Sĩ Linh Điện đều sẽ khi dễ họ một phen.
Đến mức tu sĩ Linh Điện có rất ít người có thể lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế, chênh lệch so với học viên Huyền Cung cũng càng kéo xa.
Mà sau ngày hôm nay, Vô Kiếm Nhai cũng có chỗ để tu sĩ Linh Điện đặt chân, hơn nữa còn chiếm được một nửa, điều này khiến bọn hắn làm sao không cao hứng.
Tiêu Phàm nếu trở thành Linh Điện Đại Sư Huynh, tất nhiên cũng muốn vì bọn hắn làm chút gì đó, mà việc này mới chỉ là bắt đầu, một nửa địa bàn cũng vốn nên thuộc về Linh Điện.
Lấy uy tín hôm nay của Tiêu Phàm, dù là độc bá Vô Kiếm Nhai, tu sĩ Huyền Cung bọn hắn cũng chỉ giận mà không dám nói gì, cho bọn hắn một nửa cũng đã may mắn rồi.
- Được rồi, mọi người ở nơi này tu luyện cho tốt, nếu có ai dám khi dễ các ngươi, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.
Tiêu Phàm nhìn tu sĩ Linh Điện cười cười, để lại một câu nói liền đạp không mà lên.
- Cung tiễn Đại Sư Huynh!
Một đám học viên Linh Điện cung kính thi lễ, sau đó nhao nhao bay về Vô Kiếm Nhai.
Ảnh Phong nhìn vết kiếm thật sâu trên mặt đất kia, âm thầm cảm giác được một loại khí thế sát phạt, trong lòng trầm ngâm nói:
- Khoảng cách của ta với công tử ngày càng xa, trong khoảng thời gian này phải ở đây nhanh chóng đột phá Chiến Vương cảnh đỉnh phong rồi tính tiếp.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
133 chương
45 chương
13 chương
60 chương
53 chương
265 chương