Vô Thượng Sát Thần
Chương 427 : Oanh Động
Người Đế Minh, Vương Đạo Minh cùng mấy đại Đồng Minh rời đi, trong sơn cốc khôi phục lại yên tĩnh.
Trên không trung, Tiêu Phàm mặc một bộ áo bào đen đứng lơ lửng, mái tóc đen pha chút máu tươi đón gió bay lên, Tu La Kiếm trong tay vẫn chảy xuống máu tươi yêu diễm.
Một sợi nắng cuối cùng của chiều tà chiếu trên người hắn, kéo thân ảnh hắn ra rất dài. Một thân ảnh chỉ cao khoảng 1m8, hơi có vẻ gầy gò, cũng không cao lớn, nhưng bóng lưng hắn lại khiến tất cả mọi người phóng đại ra vô hạn.
Từ nay về sau, toàn bộ Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, ai không biết đến tên Tiêu Phàm?
Nếu ai dám tiếp tục cậy già lên mặt trước mặt Tiêu Phàm, tự mình cho là đúng, kẻ đó nhất định đang muốn chết.
Bang!
Hồn Lực chấn động, tơ máu toàn thân Tiêu Phàm đột nhiên biến mất, Tu La Kiếm lóe ra hàn mang, sắc bén đến chói mắt, trường kiếm vào vỏ, Tiêu Phàm lẳng lặng đi về Vô Kiếm Nhai.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên đã nháo ra sự tình lớn như vậy, mười bốn ngày tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, Tiêu Phàm còn chưa biết.
Nhưng điều hắn muốn làm, chính là chờ đủ nửa tháng ở Vô Kiếm Nhai, tiếp tục lĩnh hội Kiếm Thế.
Đám người Ảnh Phong, Bạch Vũ chưa rời đi, cũng ngồi ở cách Tiêu Phàm không xa bắt đầu lĩnh hội.
Những người khác bắt đầu có chút khiếp đảm, nhưng cuối cùng vẫn có không ít người lưu lại. Theo thời gian đưa đẩy, bọn hắn phát hiện Tiêu Phàm cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Dù là mạo phạm hắn, hắn cũng sẽ không so đo thái quá, nhưng nếu ai muốn giết hắn, hắn sẽ xuất thủ không chút lưu tình.
Thời khắc đám người Quân Lạc đã thối lui, vị trí Linh Điện, Mộ Thần Phong một chưởng đẩy lui Hướng Vinh, nhìn thấy động tĩnh nơi xa biến mất, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng buông lỏng xuống.
- Hướng Vinh, hôm nay luận bàn đến đây thôi, cáo từ.
Mộ Thần Phong cười ha ha một tiếng, quay người biến mất về hướng Huyền Cung, trong lòng lại bổ sung thêm một câu:
- Sát Ma Đại Đội xuất thủ, Tiêu Phàm có lẽ đã chết không thể sống lại rồi.
Con ngươi Hướng Vinh lạnh lẽo, cực tốc hướng về Vô Kiếm Nhai.
Mộ Thần Phong mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt trở lại Huyền Cung, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy bước chân bận rộn nơi xa, trên mặt bỗng biến đổi.
Hắn chạy nhanh tới. Ở cửa đại điện, một đạo thân ảnh nằm trên mặt đất, đám người toàn thân máu me đầm đìa, rất nhiều người bị chặt tứ chi, nhìn qua mà thấy giật mình.
Một vài Luyện Dược Sư nhanh chóng cầm máu cho bọn hắn, bận tối tăm mặt mũi.
- Biện Thái, chuyện gì xảy ra với bọn hắn?
Mộ Thần Phong nhận ra một học viên Vương Đạo Minh. Biện Thái là người mạnh nhất trong mấy người lần này gia nhập Huyền Cung, hơn nữa bởi vì cái tên đặc biệt nên Mộ Thần Phong nhớ rất rõ tên hắn.
- Là Tiêu Phàm, bọn họ đều bị Tiêu Phàm đánh trọng thương.
Sắc mặt Biện Thái khó coi. Hắn thấy vô cùng may mắn, bản thân chỉ là Chiến Vương cảnh hậu kỳ, không có tư cách vây giết Tiêu Phàm, bằng không khả năng hắn chính là một trong những người nằm trên mặt đất.
- Tiêu Phàm đâu, hắn chết chưa?
Mộ Thần Phong vội vàng hỏi, hắn không quan tâm thương thế những người này, chỉ cần Tiêu Phàm chết, như vậy cũng đáng.
Mộ Thần Phong cũng không biết bản thân vì sao ghi hận với Tiêu Phàm như vậy, nhưng trong nội tâm có một thanh âm nói cho hắn biết, Tiêu Phàm phải chết, bằng không Huyền Cung sẽ không được an bình.
- Chưa chết.
Biện Thái đắng chát lắc đầu, nhớ tới từng màn trước đó, hắn không khỏi rùng mình.
- Không chết? Làm sao có thể, không phải có người Địa Các, thậm chí Thiên Phủ xuất thủ sao?
Mộ Thần Phong cả kinh kêu lên, trong lòng lóe lên một loại dự cảm không tốt.
- Có người Địa Các xuất thủ, Lôi Vân chết, Thạch Hàn Vũ chết, Phó Minh Chủ Ninh Triết của chúng ta cùng Đế Minh Minh Chủ Úy Thiên Lang cũng chết, chỉ có Lý Dịch sống sót trốn được, những người khác không chết thì tàn phế.
Biện Thái hoảng sợ nói.
Nghe thấy như thế, toàn thân Mộ Thần Phong run lên, cả người tựa như không còn lực, thân thể lung lay sắp đổ, rút lui về sau mấy bước.
- Làm sao có thể, hắn làm sao có thể mạnh như vậy? Thiên Phủ đâu, không phải có người Thiên Phủ sao?
Mộ Thần Phong không cam lòng nói.
- Người Thiên Phủ tới chính là Quân Lạc, chính bởi vì hắn đánh lén Tiêu Phàm cho nên Tiêu Phàm mới đại khai sát giới. Phàm là trên quần áo thêu những chữ Đế Minh, Vương Đạo Minh, Thiên Hạ Minh, hắn đều không buông tha. Cuối cùng hơn mười người bị hắn giết, hơn nữa, có sáu mươi, bảy mươi người không gãy tay thì bị chặt chân.
Biện Thái càng nói càng run rẩy.
Mộ Thần Phong kém chút ngã xuống đất, đầu lúc lắc như trống đung đưa:
- Không thể nào!
- Mộ Trưởng Lão.
Lúc này, Lý Dịch bị thương đi đến, sắc mặt hắn lạnh lẽo, sát khí hiển hiện:
- Tiêu Phàm giết nhiều tu sĩ Huyền Cung như vậy, chúng ta sẽ không từ bỏ ý định.
- Tiêu Phàm này phải chết, thế nhưng giết người tại Vô Kiếm Nhai, Hình Điện sẽ không quản.
Mắt Mộ Thần Phong lộ ra hung quang nói, chỉ là trong lúc nhất thời không biết giết chết Tiêu Phàm thế nào.
- Mộ Trưởng Lão đi Hình Điện vạch trần Tiêu Phàm trước, ngươi coi như sự tình gì cũng đều không biết. Việc khác giao cho ta, người Vương Đạo Minh ta không phải dễ giết như vậy.
Lý Dịch cắn răng nói.
- Được.
Mộ Thần Phong gật đầu:
- Các ngươi sẽ làm thế nào?
- Trong những người Tiêu Phàm giết có Ninh Triết, còn có Lam Trạch, Úy Thiên Lang, những gia tộc này sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Ngữ khí Lý Dịch ngày càng lạnh, hắn hận không giết chết Tiêu Phàm ngay lập tức.
- Được, bây giờ ta liền đi Hình Điện.
Mộ Thần Phong hít sâu một hơi, liếc nhìn những người bị thương trên mặt đất liền rời khỏi Huyền Cung.
Sự tình ở Vô Kiếm Nhai sớm đã lan truyền nhanh chóng. Nội Viện Chiến Hồn Học Viện, bên trong một biệt viện ưu nhã yên tĩnh, một thanh niên nho bào ngồi trong sân, bưng một ly trà nhẹ nhàng thưởng thức, trên người vô hình tản ra một loại khí chất cao quý.
Dưới chân hắn, một người áo đen đang quỳ, trong miệng lải nhải. Ánh mắt thanh niên nho bào hơi hơi ngưng tụ, hồi lâu mới giãn ra.
Hắn nhẹ nhàng khoát khoát tay, người áo đen thối lui, thanh niên nho bào khóe miệng hiện ra một vòng cung, cười lạnh nói:
- Lão Cửu à Lão Cửu, ngươi thực sự kết bái được một huynh đệ tốt. Nếu như là mấy năm trước, có lẽ tất cả đều không phải ta có thể làm chủ, nhưng mà hiện tại, ta muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn chết, hắn liền phải chết!
Thanh niên không phải ai khác, chính là Đại Ly Đế Triều Đại Đế Tử Nam Cung Thiên Dật. Tay phải hắn dùng sức, chén trà trong tay lập tức hóa thành bột mịn.
- Lão Cửu, ngươi không phải rất muốn gặp huynh đệ ngươi à, một tháng sau, cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ để cho ngươi biết rõ, ai mới là chủ nhân tương lai Đại Ly.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật hung ác nói.
Ngay tại lúc đó, Ly Hỏa Đế Đô khắp nơi đều đang bàn luận sự tình ở Vô Kiếm Nhai.
- Nghe nói một học viên tên Tiêu Phàm, với tu vi Chiến Vương cảnh hậu kỳ, chém giết cao thủ Chiến Hoàng Địa Các trên Địa Bảng, hơn nữa còn giết mấy chục tên tu sĩ Đế Minh, Vương Đạo Minh, Thiên Hạ Minh cùng tám Đồng Minh. Học viên Chiến Hồn Học Viện liền xưng hào cho Tiêu Phàm là ‘Tiêu Ma Vương’, gia hỏa này thực sự là gan to bằng trời.
- Thế đã tính là gì, trước đó Tiêu Phàm còn giết Chiến Vương cảnh trung kỳ Tần Đao. Chiến Hồn Học Viện vốn đã không yên ổn, người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra, đánh đánh giết giết rất bình thường.
- Đúng vậy, gia nhập Chiến Hồn Học Viện mặc dù có thể được công pháp và chiến kỹ cao hơn, cũng có thể có danh sư chỉ điểm một chút, nhưng mà tranh đấu cũng cực kỳ tàn khốc, mỗi năm đều có mấy chục học viên tử vong, không có gì kỳ quái.
- Giết người là rất bình thường, nhưng các ngươi đừng quên, Tiêu Phàm không có bất kỳ bối cảnh gì. Hơn nữa nghe nói hắn giết chết Ninh gia, Lam gia, còn có Úy gia các đệ tử dòng chính đại gia tộc, việc này không có khả năng bỏ qua như vậy.
Khắp nơi đều đang bàn luận chuyện Tiêu Phàm, vẻn vẹn nửa ngày liền oanh động toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô, Tiêu Phàm gần như nổi tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
133 chương
45 chương
13 chương
60 chương
53 chương
265 chương