Vô Thượng Sát Thần
Chương 403 : Lĩnh Hội Hoang Thạch Bia
Gian tế Huyền Cung?
Tiêu Phàm không còn gì để nói, ta thực sự là học viên mới của Linh Điện, căn bản không phải là Gian tế Huyền Cung gì gì, sớm biết vậy đã không để Hướng Vinh rời đi.
- Không phải gian tế Huyền Cung? Chẳng lẽ gian tế còn tự thừa nhận bản thân sao?
Có một tu sĩ bị Tiêu Phàm đánh bay gian nan đứng dậy, lau đi máu tươi khóe miệng.
- Đúng vậy, ngươi chính là Người Huyền Cung, bằng không làm sao có thể mạnh như vậy? Một học viên mới của Linh Điện không thể nào mạnh như vậy được.
Lại một người mở miệng, những người khác cũng nhao nhao gật đầu.
- Tiểu tử, ngươi nghe thấy chưa? Nơi này không chào đón ngươi.
Tống Hào cười lạnh nói, giờ phút này, hắn cũng không tin Tiêu Phàm là người Linh Điện.
Mấy người cường đại ở Linh Điện bọn hắn đều biết rõ, bình thường muốn gặp cũng còn khó, hơn nữa không có người nào tuổi trẻ như thế.
- Các ngươi có hoan nghênh hay không, liên quan gì đến ta?
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói, thân hình lóe lên, đột nhiên biến mất tại chỗ. Lệnh bài thân phận trong tay Tống Hào liền rơi vào trong tay hắn.
- Tốc độ thật nhanh.
Những người khác trong lòng giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm đại biến.
- Tiểu tử, biết ta là ai không? Tại Linh Điện, có ta ở đây ngươi còn dám làm càn!
Tống Hào giận dữ, lệnh bài thân phận trong tay hắn lặng yên không một tiếng động rơi vào trong tay Tiêu Phàm, điều này khiến hắn rất mất mặt, trong lòng tự nhiên vô cùng khó chịu.
Nhiều người như vậy đang nhìn, nếu như tiểu tử này thực sự là người Linh Điện, về sau bản thân làm sao còn có thể ở chỗ này giương oai?
- Ngươi là ai?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
- Ta chính là người xếp hạng thứ năm Linh Điện, Tống Hào.
Tống Hào thần sắc ngạo nghễ, tựa như nhìn thấy Tiêu Phàm quỳ trước mặt hắn, bộ dáng cầu khẩn.
- Chỉ dạng này như ngươi, đã có thể xếp thứ năm tại Linh Điện?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Tống Hào. Không phải hắn cố ý đả kích hắn, chỉ là không chút do dự liền phun ra ý nghĩ trong lòng.
Một gia hỏa vừa mới đột phá Chiến Vương đỉnh phong, có thể ngay cả Tam Trọng Thế đều chưa lĩnh ngộ được vậy mà xếp hạng thứ năm tại Linh Điện, nếu thực sự là thế, Linh Điện còn yếu hơn so với tưởng tượng của hắn.
- Tiểu tử ngươi tự tìm cái chết!
Tống Hào cũng giận tím mặt. Tại Linh Điện còn không mấy người dám khinh thường hắn, chỉ có người Huyền Cung mới dám ở trước mặt hắn phách lối.
Vừa dứt lời, Tống Hào chộp tay về phía Tiêu Phàm, Hồn Lực hóa thành một đạo chưởng cương to lớn, thoáng cái liền đi tới trước mặt Tiêu Phàm.
- Cút!
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo, thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Tiêu Phàm thốt ra, một cỗ sát khí lấy Tiêu Phàm làm trung tâm chấn động, chưởng cương Hồn Lực kia đột nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, một trận Hồn Lực phong bạo cuồng mãnh quét sạch toàn bộ quảng trường nhỏ, tu sĩ cách Tiêu Phàm khá gần trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, bị một cỗ đại lực chấn bay.
Đứng mũi chịu sào phải kể tới Tống Hào, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng kém chút bị phá vỡ, máu trong cơ thể sôi trào lên, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, đập ầm ầm xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Tống Hào, cho ngươi mặt mũi không biết xấu hổ, thật coi Tiêu Phàm ta dễ ức hiếp?
- Ngươi, ngươi là ai?
Tống Hào kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, hồi lâu mới phun ra một câu.
- Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, để lại một câu nói liền không thèm để ý tới Tống Hào, mà là đi hướng về Hoang Thạch Bia. Người trên mặt đất vội vàng nhường ra một con đường, con ngươi nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
- Tiêu Phàm? Tiêu Phàm?
Tống Hào khẽ cắn môi, trong lòng thầm nhủ cái tên này quá lạ lẫm, hắn bất luận như thế nào cũng nhớ không ra.
Tống Hào cực kỳ không cam lòng, phẫn nộ mang theo mười mấy người rời đi. Những người khác vốn cũng muốn rời đi, có điều lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên:
- Tất cả mọi người là học viên Linh Điện, không cần thiết phải đánh đánh giết giết, chỗ này rất lớn, có thể cùng nhau lĩnh hội.
Những người khác hơi cảm kích liếc nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người trong lòng nói thầm, chẳng lẽ gia hỏa này thực sự là học viên mới của Linh Điện?
Vừa mới tiến vào Linh Điện đã cường đại như vậy? Vậy vì sao hắn còn muốn gia nhập Linh Điện, sao không gia nhập Huyền Cung?
Linh Điện mặc dù có Hoang Thạch Bia, có thể lĩnh ngộ Phong Thế, nhưng mà Chiến Hồn Học Viện Ngoại Viện còn có Vô Kiếm Nhai, nơi đó cũng có thể lĩnh ngộ Kiếm Thế.
Chủ yếu nhất là tài nguyên tu luyện của Huyền Cung còn xa Linh Điện mới có thể so sánh, bằng không những năm này Linh Điện đã sớm cường đại lên.
Về phần tất cả những thứ này, Tiêu Phàm không để ý bất kỳ cái gì, lẳng lặng ngồi ở cách Hoang Thạch Bia hai mét. Đám người thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ gia hỏa này không sợ chết? Gần như vậy, sương mù kia thế nhưng rất có lực sát thương, hay là tiểu tử này căn bản không nhìn ra sự đáng sợ của Hoang Thạch Bia.
Tiêu Phàm tất nhiên biết rõ tất cả những thứ này, trên người hắn lưu chuyển lên từng tia Hồn Lực bảo vệ toàn thân, sau đó chậm rãi bao phủ về Hoang Thạch Bia.
- Oanh!
Đột nhiên, Tiêu Phàm cảm giác một tiếng sấm nổ đánh vào giữa tâm hắn, trong đầu có chút không rõ. Khi hắn lấy lại tinh thần, lại phát hiện ra mình đã biến mất ở trong đình viện, học viên Linh Điện tất cả đều không còn bóng dáng.
Bốn phía xung quanh hắn là một mảnh mênh mông hoang dã, chăm chú nhìn về nơi xa, trời đất âm u khắp chốn, trong không khí tràn ngập một loại lạnh lẽo âm u, khiến cho Thần Hồn người ta run lên.
Ô ô ~~ hư không cuồng phong thổi loạn, giống như dã thú đang gào thét, thê lương, tĩnh mịch.
Tiêu Phàm nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bất cứ sinh linh nào, dù một cây cỏ dại cũng không có, hoàn toàn là một thế giời hoang vu.
- Đây là Huyễn Cảnh do Hoang Thạch Bia tạo thành sao?
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, đầu óc hắn rất thanh tỉnh, nơi này so với Sát Lục Không Gian trước kia hắn tiến vào có điểm khác biệt, cho người ta một loại cảm giác hư ảo.
Tiêu Phàm không hề sợ hãi, thần sắc vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng cảm nhận cuồng phong biến hóa ở bốn phía. Hắn dường như đưa thân vào chính giữa cơn cuồng phong. Quỷ dị là cuồng phong bốn phía đều trùng kích tới, cơ thể hắn liền tựa như gió đang thổi lùa.
Tiêu Phàm muốn nâng bước chân lên, nhưng mà không mảy may động được, cảm giác thân thể nặng vạn tấn, nếu là người khác, đoán chừng đã sớm lộ ra vẻ tuyệt vọng, bắt đầu ra sức gào thét.
- Gió này thật đáng sợ.
Sắc mặt Tiêu Phàm khó coi:
- Mạnh Vân Tinh kia nhờ Hoang Thạch Bia lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, chẳng lẽ cũng là tiến vào mảnh không gian này? Hoang Thạch Bia này thực sự là quỷ dị.
Quanh thân Tiêu Phàm chậm rãi hiển hiện từng tia Hồn Lực lay động, với một loại tần suất rung rung quỷ dị, Tiêu Phàm đã lĩnh ngộ Tam Trọng Phong Thế, lực lượng cuồng phong này mặc dù mãnh liệt, nhưng mà không thể hoàn toàn giam cầm Tiêu Phàm.
Hô!
Tiêu Phàm rốt cục động đậy, hắn bước ra một bước, xuất hiện ở hư không. Chỉ là quanh người hắn có chút vặn vẹo, da thịt trên mặt bị một cỗ lực lượng khổng lồ đè xuống.
- Tam Trọng Phong Thế vẫn không đủ?
Tiêu Phàm sầm mặt lại, sau khi kinh ngạc cũng có chút kinh hỉ, chỉ có áp lực mới có thể có động lực.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không còn bình tĩnh nữa, chậm rãi di động tại hư không. Mặc dù cảm giác như lội giữa bùn lầy, nhưng mà theo sự thay đổi tần suất rung động quanh người hắn, bước chân Tiêu Phàm càng lúc càng nhanh.
- Ngược gió, xuôi gió, Tứ Trọng Phong Thế, thời điểm ta hoàn toàn có thể lấy lực cản ngược gió chuyển hóa thành động lực, chính là thời điểm hoàn toàn nắm vững Tứ Trọng Phong Thế.
Trong lòng Tiêu Phàm có một tia giác ngộ.
Kỳ thật từ lúc hắn lĩnh ngộ Tam Trọng Phong Thế, Tiêu Phàm đã nghĩ tới điểm này, chỉ là không có phương pháp để hắn đi xác minh mà thôi. Bây giờ cơ hội tìm tới, tất nhiên không thể bỏ qua.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
133 chương
45 chương
13 chương
60 chương
53 chương
265 chương