Vợ Thương Nhân
Chương 12
Ngày thứ hai, thời điểm Chu Đại Phúc đi tìm sư phụ Ngô trong thôn, hắn ở vùng quê này rất có tiếng tăm, có hắn đến chỉ huy xây nền nhà, bố cục phòng ở thì quả thật không sai. Lại cùng người xung quanh thảo luận tốt về thời gian khởi công một cách chính xác, tiếp theo lại đi lên núi nhìn xem có loại gỗ nào thích hợp hay không. Cây cổ thụ được phân làm hai loại, một loại chuyên dùng để xây dựng nhà ở, phòng ốc, đều là loại cây đã trồng mười mấy năm, mỗi lần chặt một cây đều phải trồng bổ xung lại. Đây là từ thế hệ trước truyền xuống cho thế hệ sau, lưu lại cho hậu thế. Nếu mỗi người đều chặt phá lung tung thì về sau bọn con cháu dùng cái gì xài. Nếu ngươi là đại gia bỏ ra mấy văn tiền là được, một thân cây có thể làm rất nhiều thứ này kia. Một loại chỉ có thợ mộc mới có thể mua được vật liệu này , là loại gỗ được chặt cách nhau một đoạn thời gian, được dùng để tu sửa từ đường, hoặc miếu thổ địa v..v.. (Kim: Nói thật là cái đoạn này nó rối lắm, ta edit mà cũng hoa cả mắt, chém cũng nhiều >.< )
Ngay từ đầu Chu Vũ Hàm nghe xong còn thật kinh ngạc, cổ nhân cũng biết bảo vệ môi trường a, nàng còn tưởng rằng có thể tùy tiện sử dụng đâu. Bọn họ chỉ có ý tưởng đơn thuần duy nhất là lưu lại cho hậu thế, về phần tu sửa từ đường linh tinh, phải là đại gia bỏ tiền ra.
Thời điểm ngày thứ ba Chu Đại Phúc còn muốn đi một chuyến đến Hối Tương Lâu cùng Triệu chưởng quầy nói một tiếng rằng đoạn thời gian này sẽ không thể đến đưa đồ ăn được, Chu Vũ Hàm bĩu môi muốn nói Triệu chưởng quầy căn bản không cần chút đồ ăn này của người, ngẫm lại vẫn là không nên nói vừa vặn nhìn xem Triệu chưởng quầy bên kia có mang tin tức đến hay không!
Nói đến Triệu Chưởng quầy bên này từ sau khi Chu Vũ Hàm đi rồi liền suy xét xem bút sinh ý này có lời không, thân thể hai lão nhân gia trong nhà ngày càng kém, sự tình kéo hài hai ba năm rồi. Tam gia chờ hai năm nay, đã lâu như vậy cũng nên để Đại gia biết vẫn còn một vị gia. Nếu lần này có thể làm đến vài chục món ăn cũng có thể nổi danh một phen, mặc dù Tam gia bảo chờ một thời gian nhưng chút đồ ăn này có thể khiến họ kiếm thêm. Hắn đang suy nghĩ tiểu nương tử này làm sao có thể làm ra nhiều đồ ăn như vậy, xem ra phải kiếm người dò xét nhà bọn họ. Nghĩ đến chuyện này hắn lập tức cho người mang phong thư đưa cho Tam gia, báo cáo chuyện này.
Đợi đến khi Chu Đại Phúc đến, thời điểm tính tiền bèn nói: “Chu đại ca nhà huynh đang xây phòng, thời gian này huynh cũng đừng đến, chờ phòng ốc xây xong hãy trở lại.”
Chu Đại Phúc cảm kích nói: “Triệu chưởng quầy ta vốn cũng muốn đến nói chuyện này, không nghĩ đến ngài nói trước. Thật sự rất xin lỗi, chờ làm xong chuyện lập tức sẽ mang hàng hóa đến.”
Triệu chưởng quầy cười cười nói: “Không có gì, huynh cũng đừng nóng nảy. Phiền toái huynh mang giúp đệ phong thư này cho tiểu nương tử nhà huynh, nói với nàng rằng đệ đồng ý đề nghị của nàng. Phiền toái nàng đến đây một chuyến.”
Cả một buổi sáng Chu Vũ Hàm đứng ngồi không yên, chỉ sợ Triệu chưởng quầy không có tin tức. Đến thời điểm giữa trưa thấy Chu Đại Phúc trở lại lập tức chạy đến hỏi: “Cha, cái kia…Triệu chưởng quầy có nói người mang cái gì về cho con hay không vậy?”
Chu Đại Phúc uống một ngụm nước nói: “ Có nha, hắn nói đồng ý đề nghị của con, bảo con đi một chuyến.”
Vương thị đi theo vào phòng tò mò hỏi: “ Tiểu Hàm đồng ý chuyện gì vậy? Sao không nghe con nói qua!”
Chu Vũ Hàm nhìn thấy cha mẹ nàng tò mò thì bật cười meo meo nói: “ Chờ ngày mai con trở về, sẽ nói với mọi người. Bảo đảm mọi người sẽ rất vui mừng.”
Chu Đại Phúc vừa nghe Chu Vũ Hàm bảo ngày mai còn muốn đi, thì liền nói nữ hài tử đi không an toàn muốn cùng nàng đi chung. Vốn chuẩn bị ngày mai chuyển nhà, xem ra tối hôm nay ngủ ít một chút, làm nhiều thêm một chút. Chu Vũ Hàm ở một bên nghe Chu Đại Phúc nói, liền ôm ông nói liền cha thật tốt. Chu Đại Phúc đứng yên c1 chút cứng ngắc, con trai và con gái cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng ông gần gũi như vậy đâu. Vương thị ở một bên nhìn thẳng vào Chu Đại Phúc đang Ngượng ngùng, giúp ông giải vậy, nói đến giờ cơm trưa, kêu Chu Vũ Hàm giúp nàng bưng thức ăn. Chu Đại Phúc thấy Chu Vũ Hàm đi ra ngoài nghĩ rằng cái cảm giác có người dựa dẫm thế này tật sự rất tốt.
Buổi chiều Vương Thị cùng Chu Đại Phúc đang ở bên cạnh nhà kho dọn dẹp đem đồ đặt vào ngăn tủ bên dưới cái bàn. Đêm nay khá buồn ngủ nên tính ngày mai mới chuyển cái giường ra ngoài. Đợi đến khi mọi thứ lộn xộn tạm ổn thì ba người đều mệt không đứng nổi nữa, giờ phút này Chu Vũ Hàm thật sự rất hâm mộ Tiểu Hải. Bởi vì hai ngày này Tiểu Hải ngủ nhờ tại nhà đường thúc của Chu Đại Phúc, cùng Trụ Tử chơi đùa đặc biệt vui vẻ.
Trước khi khởi công một ngày Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm sáng sớm liền chuẩn bị đi vào trong thành, Chu Vũ Hàm mặc dù đến đây cũng lâu rồi nhưng bây giờ mới biết thị trấn nhỏ này gọi là huyện Thông Hải, bởi vì nơi này có con sông không lớn là nhánh của sông Đông Hải, sông Đông Hải có thể hướng sang nước ngoài, cho nên gọi là huyện Thông Hải. Từ nơi này đến tỉnh thành chỉ một ngày đường hành trình liền đến cho nên kinh tế thật phát triển. Chu Vũ Hàm đến nơi này không có tiếp xúc qua người nào, tin tức này là do lúc Vương Thị cùng Chu Đại Phúc tán gẫu nghe được, có nhiều điều do Tiểu Hải nghe thầy giáo nói xong trở về nói cho nàng. Cho nên những điều nàng biết đến rất hạn chế. Ngay từ đầu nhìn thấy thôn thật cũ nên cho rằng nơi này là địa phương nghèo hẻo lánh, sau này mới phát hiện thôn này coi như cũng tốt, có ăn có ở so với nhiều chỗ không có ăn, áo rách quần manh [1] tốt hơn nhiều. chẳng qua nông dân vĩnh viễn đều là vất vả cả đời, cho nên không biết phát triển.
[1] Áo rách quần manh = quần áo tả tơi, chắp vá.
Đến Hối Tương Lâu, Triệu chưởng quầy đã đứng sẵn chờ bọ họ, thấy Chu Vũ Hàm đến lập tức ra đón tiếp: “ Tiểu nương tử đến rồi, chúng ta vào trong ghế lô nói chuyện đi.”
Chu Vũ Hàm còn sợ bọn họ mời ở lại dùng cơm, thời gian đã không còn kịp. Suy nghĩ muốn Chu Đại Phúc trở về nhà trước, đừng ở đây trì hoãn thời gian. Chu Đại Phúc không đồng ý, nói buổi chiều sẽ quay trở lại. Triệu chưởng quầy nghe bọn họ nói như vậy bèn nói giờ Dậu sẽ đưa nàng trở về, bảo ông không cần lo lắng, Chu Đại Phúc lúc này mới vội vàng trở về, công việc trong nhà quả thật khá nhiều, một mình Vương thị sợ là giải quyết không nổi.
Chu Vũ Hàm đi đến phòng ghế lô, Triệu chưởng quầy cầm ra một tờ giấy đưa cho Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm nhìn ra đây là một khế ước phòng ở, đây là chứng từ bất động sản cổ đại, tâm trạng ương đối kích động.
Triệu chưởng quầy nói với nàng: “ Chu tiểu nương tử, cửa hàng này cách đây một con phố, tuy không đặc biệt tốt, nhưng vẫn là không tệ, chung quanh có một ít dân cư, bây giờ vẫn còn người đang buôn bán, trước năm sẽ chuyển đi.”
Chu Vũ Hàm vừa nghe xung quanh có người ở đã thật vừa lòng, có cửa hàng trên đường nàng thật không dám nghĩ. Liền hỏi Triệu chưởng quầy đại khái phòng có bao nhiêu lớn, Triệu chưởng quầy nói không tính là rất lớn, nhưng cũng không nhỏ, phía sau có một viện nhỏ, còn có mấy gian phòng cho người ở. Chờ lúc trở về sẽ mang nàng đi xem.
Chu Vũ Hàm tức thời cũng không cùng Triệu chưởng quầy nói lời vô nghĩa, liền đi đến phòng bếp, hỏi hắn có thể kiếm người nào đem toàn bộ nhớ kỹ, mỗi ngày làm vài lần, nếu hương vị không giống có thể nhờ Chu Đại Phúc mang thư cho nàng. Triệu chưởng quầy nghe xong cảm thấy có thể làm được, hắn cũng không sợ nàng gạt người, với lại người ghi nhớ là hắn. Mấy thứ này làm sao có thể để người khác nghi nhớ đâu!
Chu Vũ Hàm nói hắn đầu tiên là nhớ tên đồ ăn, thứ hai nhớ nguyên vật liệu , cuối cùng nhớ các bước. Triệu chưởng quầy vừa nghe vừa ghi nhớ một cách rõ ràng.
Chu Đại Phúc về nhà nhìn thấy vợ mình cùng mẹ vợ, còn có chị vợ đang nói chuyện, bước lên hỏi: “Nương, dại tỷ mọi người đến lúc nào vậy. Hiện nhà có chút bừa bãi, chờ phòng ở làm xong hai người đến ở cùng Huệ nhi (khuê danh của Vương thị) vài ngày.”
Lí thị vươi cười hớn hở nói: “Ngươi có phần hiếu tâm này nương rất vui. Ta củng đại tỷ ngươi chính là đến để hỗ trợ” Vương gia đại tỷ gả đến thôn Hạ Hà cánh gần đây, liên tục sinh ba con trai, ở nhà chồng nói chuyện cũng có lực. Nghe tiểu muội nhà mẹ đẻ đang xây phòng liền cùng Lí thị đến xem có cái gì giúp được.
Vừa rồi Lí thị hỏi hai đứa nhỏ đi đâu, Vương thị nói với bà một đứa đi trường học đọc sách, một đứa đi lên trấn có việc, cụ thể chuyện gì thì không rõ, chị lớn họ Vương vốn định nhà em gái không có tiền thì ượn một ít, hiện tại xem ra nhà em gái trôi qua cũng không tệ, vừa cho đứa nhỏ đi học vừa xây lại phòng ở. Như vậy nàng cũng yên tâm, nàng là chị lớn phải giúp cha mẹ trông nôm em trai, em gái, giúp tụi nó sống tốt, nếu trong nhà em trai, em gái có chút khó khăn, cả nhà cùng giúp đỡ. Bây giờ Chị lớn họ Vương thật thay em gái cao hứng. Mấy người còn ngồi nói chuyện phiếm với nhau, thì Vương thị bảo phải về, không làm phiền hai vợ chồng bọn hắn nữa. Trước khi đi mẹ Vương thị còn muốn lấy bạc đem ra, Chu Đại Phúc cùng Vương thị lien tục nói không cần, bạc trong nhà đã đủ, lúc này mẹ Vương thị cùng chị lớn họ Vương mới mang bạc rời đi.
Nói về bên này, Chu Vũ Hàm đang dạy tửu lâu một ít đồ ăn như “Cá luộc nước lèo, bắp cải xào, đầu cá chưng ớt các thứ linh tinh”. Triệu chưởng quầy viết đã chút mỏi tay, vừa viết vừa nói, tên nên sửa lại một chút nghe hay hơn. Nhìn sắc trời không còn sớm, Triệu chưởng quầy nói tạm thời như vậy là được rồi. Qua đoạn thời gian bận rộn này lại viết tiếp. Chu Vũ Hàm nghĩ lại cũng thấy một buổi cũng không thể nào xong hết. Lai nói Triệu chưởng quầy gọi một đầu bếp đến làm thử, thử xem có làm ra không. Lúc đầu bếp làm Chu Vũ Hàm ở bên cạnh nhắc nhở them một vài thứ.
Chu Vũ Hàm xem bọn họ làm vài món, Triệu chưởng quầy kêu một tiểu nhị đến, gọi xe ngựa bọn họ thường ngồi mang theo Chu Vũ Hàm đi cửa hàng nhìn một chút, xem xong thì đưa nàng về nhà. Chu Vũ Hàm nghe thấy thì có chút giật mình, thấy chủ cửa hàng nhìn nàng, cũng không biết xấu hổ cẩn thận nhìn thử một chút, nhìn chung thấy bố cục không sai. Tức thời rất vừa long trở về.
Thời điểm đến nhà liền thấy Vương thị đứng trước cửa chờ nàng, Vương thị thấy nàng trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù có triệu chưởng quầy đảm bảo bà vẫn lo lắng, thấy nàng không có việc gì trở về liền an tâm
Trời vào đêm Chu Đại Phúc mang theo Chu Vũ Hàm đến nhà đường thúc (chú họ), bảo Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Đào ở cùng nhau một đoạn thời gian. Tiểu Đào cũng thật cao hứng, hiếm khi có một đại cô nương cùng nàng ngủ chung. Chu Vũ Hàm vừa thấy Tiểu Đào là một đứa bé hoạt bát sang sủa liền an tâm, nàng không muốn gặp gỡ một người khó chơi gây cho cha nàng thêm phiền toái.
Buổi tối đi ngủ Tiểu Đào không ngừng hỏi Chu Vũ Hàm ngày mai mặc quần áo nào đẹp mắt, làm tóc thế nào xinh đẹp. Nàng(TĐ) khó có bạn gái cùng góp ý kiến đương nhiên muốn hỏi nhiều một chút. Chu Vũ Hàm bị nàng hỏi đến á khẩu, không ngừng nói tốt, thẳng đến khi hai người lên giường ngủ. Ai biết buổi tối vừa mới ngủ Tiểu Đào như con bạch tuộc bò đến. Chu Vũ Hàm chỉ có thể than trời trách đất thôi!
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
10 chương
831 chương
44 chương
15 chương