Vô Thượng Long Ấn

Chương 91 : Băng Nguyên Tuyết Ly

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 91: Băng Nguyên Tuyết Ly Dịch: Hero Keyboard Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Nhớ thanks nhé Sáng sớm cuồng phong vẫn gào thét, từng đợt gió lạnh quật thẳng tới làm cho đôi mắt mọi người nhắm tịt lại và sưng đỏ. Tề Bắc mang theo hai huynh muội Kim Cương và Huyễn Ảnh, Khắc La, người của Tinh Thần Bát Đại Tinh là Lôi Minh, vợ chồng Tây Á, Thanh Mộc, cùng với Hỏa Lang, Thủy Lang. Mười người chậm rãi đi ra ngoài thành Tây Linh. Tề Bắc cùng với Huyễn Ảnh cưỡi trên lưng của Hoàng Kim Sư Vương, những người còn lại thì ngồi trên xe trượt tuyết có ma lang kéo. Đoàn người nhằm thẳng hướng quân đội Thú Nhân đang đóng ngoài thành phóng tới. Lúc này, sắc mặt thống soái Lạp Lý âm trầm. Bão tuyết đã kéo dài tận ngày hôm nay rồi mà thành Tây Linh vẫn chẳng có động tĩnh gì cả. Trên tường thành, binh lính Thú Nhân của Khắc La vẫn đang canh gác vô cùng nghiêm mật. - Đại soái! Trong thành Tây Linh có người tới. Đúng lúc này thì có binh lính bên ngoài chạy vào bẩm báo. Lạp Lý chấn động tinh thần, vội hỏi: - Có phải là quân đội tới đánh lén? - Bẩm không phải. Chỉ có một đám người ngồi trên xe đi cùng với hai người cưỡi ma thú cấp sáu là Hoàng Kim Sư Vương. Binh sĩ truyền tin trả lời cụ thể. Hoàng Kim Sư Tử Vương! Người có thể huấn luyện ma thú này xem chừng có lai lịch là Mạo Hiểm Giả. - Chặn bọn họ lại, hỏi cho rõ thân phận. Lạp Lý vội phân phó. Không lâu sau lại có binh sĩ chạy đến truyền tin: - Đại soái! Đối phương có mười một người nhưng mà bọn họ không chịu báo ra thân phận. Bọn họ còn đả thương mấy người chúng ta, hiện chúng ta đang vây lại. Ở giữa hai mươi vạn đại quân mà còn dám lớn lối như vậy, Lạp Lý khẳng định lai lịch bọn người kia không hề nhỏ. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình đi xem xét một chút. - Cút ngay! Mấy thứ các ngươi mà cũng dám cản đường ta? Muốn chết à? Lạp Lý vừa đến thì nghe được tiếng chửi ngang ngược của Tề Bắc. Thấy Lạp Lý xuất hiện, binh lính Thú Nhân liền tách ra thành một đường. Tề Bắc liếc mắt, đánh giá Lạp Lý, quả nhiên vừa cao lớn vừa uy mãnh. Kim Cương đứng trước mặt hắn mà không cuồng hóa thì chẳng khác gì đứa trẻ con đứng trước người lớn. Bỉ Mông Thú Nhân khi thành niên đã có thực lực đạt tới trình độ của cường giả Vương phẩm. Đây hiển nhiên là thiên phú thực lực. Nếu như có tu luyện thêm Thú Nhân công pháp thì thực lực có thể đạt tới Địa Phẩm thậm chí là Thiên Phẩm. Hoàng Đế tiền nhiệm của Đế Quốc Thú Nhân chính là một cường giả Thiên phẩm. Lúc này Lạp Lý cũng đang âm thầm đánh giá Tề Bắc. Hắn nhận thấy thanh niên trước mặt có một khí thế bức người. Loại khí thế này nếu không phải xuất phát từ thế gia giàu có thì không thể bắt chước được. Ánh mắt Lạp Lý rơi vào Ngự Thú Giới ở ngón tay của Tề Bắc. Con ngươi hắn không khỏi co rút. “Thì ra là trang bị của đệ tử Ngũ Đại Thánh Địa, khó trách…” - Cho đi! Lạp Lý hạ lệnh. Những binh lính Thú Nhân kia rất kinh ngạc. Đại soái không thèm hỏi han gì đã thả người nhưng mà lệnh đã ra rồi bọn họ cũng không dám trái lệnh. Tề Bắc khẽ gật đầu với Lạp Lý rồi nghênh ngang đi cắt mặt doanh trại của hai mươi vạn quân. - Đại Soái…bọn người kia.. Tướng quân Giao Nhân nghe tin vội vàng chạy tới hỏi chuyện. - Đừng hỏi nhiều. Thân phận thanh niên này chúng ta không dễ trêu vào. Lạp Lý từ tốn nói. Hắn biết thân phận đệ tử Ngũ Đại Thánh Địa sẽ không nhúng tay vào tranh đấu của thế tục. Đây chính là thiết quy cho nên hắn cũng yên tâm mà cho qua. Nhưng hắn đâu ngờ rằng cưỡi Bạch Mã đâu nhất thiết phải là Đường Tăng, mọc cánh cũng đâu nhất đinh là Thiên Sứ. Cũng như vậy, mang Ngự Thú Giới cũng đâu nhất định là đệ tử Ngũ Đại Thánh Địa. Hắn cũng không biết quyết định ngày hôm nay của mình phải trả giá bằng bao nhiêu đả kích cho quân đội Thú Nhân. … … Man Hoang Vực cách lãnh địa Tây Bắc chừng hai nghìn dặm. Nơi này đâu đâu cũng là núi đá sừng sững, đại thụ chọc trời. Tuyết trắng phủ dày tới mấy thước, một người trưởng thành mà lạc vào trong này thì cũng như lạc giữa sa mạc. Tuyết trắng nơi này không hề thơ mộng, nó chính là hung thần đang chờ chực những kẻ bất hạnh lạc lối rồi đem tất cả tai họa ngập đầu đổ xuống.Trong thân một cây đại thụ, có ánh sáng mờ ảo tỏa ra, Diêm Phương Phỉ và với Tiểu Cửu đang ẩn nấp trong đó, cả hai đã che dấu khí tức hoàn toàn. Hai mắt Diêm Phương Phỉ gắt gao dám sát mọi động tĩnh bên ngoài thông qua một lỗ côn trùng khoét. Nàng tập trung đến mức hai mắt cũng không dám chớp lấy một cái. Đúng lúc này, có một cái đầu nhỏ như quả cầu tuyết thò từ trong đống tuyết, hai con mắt đen nháy linh hoạt ngó chừng chung quanh, đồng thời hai lỗ tai mềm mại cũng dựng lên nghe ngóng. Thấy không có gì đáng ngờ, nó mới duỗi người bò ra khỏi đống tuyết. Toàn thân nó được bao bọc bởi một lớp lông dày màu trắng, tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, cái đuôi to xù vẫy qua vẫy lại cực kỳ dễ thương. Nhưng nó thoạt nhìn chỉ như một con hồ ly bình thường này lại chính là Băng Nguyên Tuyết Ly đại danh đỉnh đỉnh ở miền Man Hoang. Cả người Diêm Phương Phỉ căng thẳng, mồ hôi trên chóp mũi nhỏ ra từng giọt. Ánh mắt Băng Nguyên Tuyết Ly gắt gao nhìn về phía tảng đá đen nhánh chỉ cách chỗ ẩn nấp của Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu mấy trượng. Trên cái mặt tinh ranh lộ ra vẻ tham ăn vô cùng. Nhưng Băng Nguyên Tuyết Ly cũng cực kỳ thông minh và cẩn thận. Nó vừa đi vừa dò xét từng bước một, chỉ cần xuất hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào, nó liền cao chạy xa bay. Lúc này Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên dừng lại, nó há to miệng, phát ra một đạo sóng âm hướng tới tứ phía. Đạo sóng âm này có năng lượng cực kỳ khủng khiếp, nó có thể xuyên qua cả đá tảng. Trong không gian chừng trăm trượng, tất cả động tĩnh đều được truyền ngược trở lại lỗ tai Băng Nguyên Tuyết Ly sau đó được nó dựng thành một cái sa bàn lập thể. Chỉ là Băng Nguyên Tuyết Ly cũng không hề biết sóng âm của nó truyền tới thân cây kia thì đã bị vòng tay của Diêm Phương Phỉ hóa giải, thành ra nó hoàn toàn không “nhìn” thấy được hai người. Đột ngột Băng Nguyên Tuyết Ly hóa thành một tia chớp, lao về phía tảng đá đen nhánh phía trước. Nó hiển nhiên là muốn một phát nuốt trọn tảng đá còn muốn to hơn cả cái đầu nó. Bỗng nhiên đảng đá bên này bắn ra một đạo u quang chui tọt vào cái miệng tham lam đang há rộng của Băng Nguyên Tuyết Ly. Băng Nguyên Tuyết Ly hét lên một tiếng sắc lạnh. Sau đó nó kêu lên từng tiếng choe chóe vì toàn thân đã bị từng đạo u quang khóa chặt lấy. Băng Nguyên Tuyết Ly cật lực vùng vẫy mấy cái rồi chui tọt vào trong tuyết muốn bỏ chạy giữ mạng. - Tiểu Cửu! Diêm Phương Phỉ quay đầu gọi gấp. Tiểu Cửu sớm đã có chuẩn bị, nàng liền đem cả vùng đất xung quanh phóng ra một ma pháp trói buộc. Cách đó không xa đệ tử Ngự Thú Trang là Tiểu Hắc Muội và Địch Á cùng khởi động Ngự Thú Giới. Nhờ vào Ngự Thú chú ngữ, tinh thần phù văn phô thiên cái địa hướng thẳng tới Băng Nguyên Tuyết Ly đang bị trói buộc vào trong đất kia. Cùng lúc Tiểu Cửu sử dụng Độn Thổ thuật mang theo Diêm Phương Phỉ chạy đến bên cạnh Băng Nguyên Tuyết Ly. Diêm Phương Phỉ lấy ra một chiếc kim long lánh có khắc trên thân những hoa văn thần bí đâm thẳng vào cái trán của Băng Nguyên Tuyết Ly. Nhưng trong nháy mắt khi Diêm Phương Phỉ đâm tới, hai mắt tiểu tử kia bắn ra một luồng sáng, đánh thẳng vào ngực của Diêm Phương Phỉ. - Phụt. Diêm Phương Phỉ nôn ra một ngụm máu. Cả người đập vào Tiểu Cửu phía sau. - Dé é é ezzzz… Băng Nguyên Tuyết Ly nổi giận, hét lên một tiếng chói tai. Một cỗ khí tức hoang dã, hung lệ từ trên người nó tỏa ra. Các cấm chế trên người nó hoàn toàn bị phá nát, nó liều mạng lao thẳng vào người của Diêm Phương Phỉ nhanh như chớp. Một cỗ lực lượng khủng khiếp đập thẳng vào người Diêm Phương Phỉ, đem cả nàng và Tiểu Cửu hất ra xa mấy ngàn thước. Cùng lúc đó, hai người một thú xuất hiện đột ngột giữa trời. Hẳn là do nó đã đẩy cả đám rơi ra khỏi vách đá mất rồi.