Vô Thượng Long Ấn

Chương 83 : Chiến trường cổ

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 83: Chiến trường cổ Dịch: Tự Không Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Nhớ thanks nhé Bóng đêm phủ xuống thật sớm, vậy nên gió càng thêm lạnh. Trời vào đông vừa vào ban đêm, đường phố Tây Linh thành se se lạnh, mọi người thảnh thơi tụ tập ở quán rượu mà mặc sức chè chén, không có người nào dưới cái lạnh như băng mà mò mẫm đi dạo trên đường phố cả. Lúc này, trên bầu trời một vì sao đột ngột sáng lên. Lập tức, đường phố Tây linh thành mơ hồ cũng lóe sáng lên, nhưng ngay sau đó biến mất. Một Mạo Hiểm Giả hơi say mang theo một bình rượu đi ra từ quán nhỏ, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: - Gặp quỷ, những thứ vừa rồi là cái gì? Nhưng hắn cũng không có đi quản, mà hướng đến kỹ viện nằm bên cạnh quán rượu mà đi tới, trong đầu đầy hình ảnh thân thể trắng ngần của những cô nương, nào có thảnh thơi tâm tư mà đi nhìn xem cái gì vừa diễn ra. Hiện tại, Tề Bắc ngồi xếp chân ở trên giường, toàn thân nội lực sôi trào, mà bên trong đan điền, luồng khí thứ bảy đang chậm rãi thành hình. Trong lúc đó, đàn điền Tề Bắc vừa tăng, nội lực luôn vào trong đan điền, thúc đẩy luôn sáu luồng khí khác điên cuồng luân chuyển, luồng khí thứ bảy đã càng ngày càng rõ ràng. Chiến sĩ cao cấp! Tể Bắc mở mắt ra, nội lực sôi trào bắt đầu chậm rãi lắng lại. Đạt được đẳng cấp Chiến sĩ cao cấp thì về sau thân thể của hắn sẽ mạnh lên ở mọi phương diện, nhưng hắn cũng không có hưng phấn là bao, Thần Long quyết của hắn đã đạt tới đỉnh cực hạn của tầng thứ nhất, đã lập tức đi vào tầng thứ hai rồi. Mặc dù Thần Long quyết tiến vào tầng thứ hai không có nghĩa là đạt được lần thay đổi thứ hai của thần long, bất quá cực dương chi khí trong cơ thể hắn gần đây càng ngày càng đậm, đã lâu không có cực phẩm nguyên âm để điều hòa cực dương chi khí rồi. Điều này làm cho cực dương chi khí trong cơ thể hắn giống như quả bom không ổn định, không biết sẽ nổ tung. Đúng lúc này, đột nhiên Tề Bắc cảm giác được tim đập loạn nhịp một hồi, mà bên cạnh, hắc trường kiếm cũng khẽ run rẩy. Tề Bắc xoay người đứng dậy, cầm hắc trường kiếm lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi gian phòng. Hiện tại, trong hậu hoa viên của phủ thành chủ, không hiểu sao lại có rất nhiều Địa âm hàn, loại này âm hàn hoàn toàn bất đồng với rét lạnh, chỉ có điều người bình thường cũng sẽ không quá mức chú ý. Tế Bắc tránh ở sau một cột trụ hành lang, hai mắt lóe lên kim mang nhàn nhạt, nhìn về phía dòng suối nhỏ trong vườn hoa, nguyên một đám linh hồn trong suốt đang quanh quẩn, thỉnh thoảng có một con tìm được con suối kia rồi bỗng chốc chui vào. Đây không phải là U Linh mà là linh hồn. - Chủ nhân. Lúc này Thập Tam xuất hiện tại phía sau Tề Bắc. - Thấy được những linh hồn đó không? Tề Bắc nhẹ giọng hỏi. - Ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng nhàn nhạt, hẳn là linh hồn vừa mới chết không lâu, theo lý mà nói thì bọn họ sẽ rất mau tiêu tán thôi. Thập tam nói. Trong lòng Tề Bắc lại biết rõ, những linh hồ này bị dòng suối nhỏ trước mắt hấp dẫn mà đến. - Đi xem một chút. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m Tề Bắc vừa nói xong lắc mình đi ra, chỉ là một vài linh hồn vô ý thức, thì bình thường một người bình thường cũng không cần phải sợ chúng. Cực dương chi khí trên người Tề Bắc làm cho những linh hồn này hoảng sợ, nhưng hiển nhiên là con bên dưới con suối này có gì đó cực kỳ hấp dẫn chúng, cho nên chúng cũng chỉ là tản ra mà không rời đi. Có một vài linh hồn liều mạng mà xong vào con suối kia, nhưng khẽ đến gần Tề Bắc một chút, liền bị cực dương chi khí trên người hắn tác động liền biến thành một đạo âm khí phiên tán mất. - Thập Tam, ngươi đi lấy cái lều vải có thể ngăn cách khí tức của người Ca Đặc đem lại đây. Tề Bắc nói. Thập Tam lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau, liền đem đến cái lều này, theo như chỉ thị của Tề Bắc mà dựng nên trên dòng suối nhỏ. Bên ngoài, linh hồn đã không còn cảm giác được khí tức hấp dẫn chúng nữa, vô ý thức mà rời đi, rồi tiêu tán giữa thiên địa. - Thập Tam, ngươi ở bên ngoài chờ, không được để cho bất cứ kẻ nào đến gần lều. Tề Bắc vừa nói xong liền chui vào, suy nghĩ một chút, từ trong nhẫn không gian lấy ra một đai lưng, đây cũng là đồ vật lột ra từ người của Vô Thiên Tôn giả, căn cứ trên sự nhắc nhở của hắc trường kiếm, với phong ấn U Linh độn thuật trên này thì độn thổ xuyên tường không có vấn đề gì cả. Tề Bắc phóng ra U Linh độn thuật, toàn thân lập tức được bao phủ bởi một tầng hắc mang, tâm niệm hắn vừa động, cả người lập tức chui vào long đất. Con suối quanh co khúc khuỷu, trong đó cũng đan xen vào vài mạch nước ngầm, nếu không phải trên người tề bắc có hắc trường kiếm cảm ứng, thật đúng là choáng váng đầu óc. Tế Bắc cũng không biết là mình đã đi xuống bao sâu rồi, rốt cuộc thuận theo con suối đi tới một con sông ngầm. Cảm ứng phương hướng thượng nguồn của con sông dưới lòng đất, Tề Bắc ngược dòng mà lên, tìm tìm kiếm kiếm cái tạo ên phản ứng của hắc trường kiếm và Thần Long ấn ký. Đúng lúc này, hắc trường kiếm đột nhiên sáng lên một cái. Trường kiếm của Tề Bắc bay lên, khơi lên từ dưới đất ở giữa sông một mảnh khôi giáp nhỏ cũ kỹ. Vừa vào tay, Tề Bắc liền cảm giác được khí tức hắc ám nhàn nhạt từ trong đó truyền sang, mà trên mặt khải giáp có những đường vân hết sức cổ quái. Tề Bắc tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng tùy theo sự cảm ứng của hắc trường kiếm, mà mò lên từ dưới đất giữa sông một vài mảnh nhỏ khôi giáp, áo bào, thậm chí của cả vũ khí. Những thứ đồ vật này có một đặc thù chung, đó là trần ngập khí tức hắc ám nhàn nhạt, hơn nữa niên đại của chúng thoạt nhìn hết sức cổ xưa. Vẻ mặt Tề Bắc dần dân ngưng trọng, những mảnh nhỏ có nhiều khí tức hắc ám như vậy, hơn nữa niên đại lại rất xưa, hắn gần như có thể suy đoán những vật này là từ nơi nào mà đến rồi. Chỉ có mười vạn năm trước, cánh cửa U Minh mở ra, quân đội Hắc Ám xâm lấn thế giới, mới có thể lưu lại những thứ này. Như vậy, nơi này rất có thể là chiến trường cổ. Mười vạn năm dòng suối chảy xuống, đem những đồ vật này chôn sâu xuống dưới đất. Tề Bắc tiếp tục ngược dòng mà đi, khí tức hắc ám càng ngày càng nồng đậm, mà hắc trường kiếm thì đang tham lam hấp thu loại khí tức này. Bỗng mực nước của sông ngầm càng ngày càng thấp, hiển lộ ra một không gian dưới đất rộng lớn. Bên trong bùn, vô số cỗ hài cốt lộ một nửa bên ngoài, nằm chi chit khiến người ta kinh hãi. Tề Bắc đi bên trong đó, mà chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt hò hét rung trời, vang dội bên tai, khí sát dày đặc phả vào mặt. Đột nhiên, hắc trường kiếm vang lên những tiếng ‘ô ô’, Tề Bắc đột nhiên quay về phía sau hắn nhìn lại, thấy vô số U Linh thoáng hiện đánh tới hắn. Chỉ là một ít U Linh cấp thấp, tất nhiên Tề Bắc sẽ không sợ hãi, hắc trường kiếm trong tay bạo phát ra một đạo kim mang chém tới, nháy mắt đánh tiêu tán những U Linh này, sau đó lập tức bị hắc trường kiếm hút vào. Chiến trường cổ này có âm khí rất nặng, tồn tại U Linh cũng không kỳ lạ. Chẳng qua là, nơi này đã có U Linh cấp thấp, nhất định sẽ có U Linh cấp cao hơn. Chiến trường này có lẽ không phải là chiến trường của chúng thần, nhưng khắng định là có vô số cường giả, những linh hồn của cường giả này dễ dàng mà thành U Linh cao cấp, mà thi thể của bọn chúng, rất dễ hóa thành Cương Thi cao cấp. Đi vào sâu hơn bên trong, có lẽ sẽ gặp phải U Linh vương và Thi Vương, loại vong linh cấp bậc đó cũng không phải là loại hắn có khả năng đối phó. Nhưng là so sánh với hiểm nguy ấy, Tề Bắc lại vạn phần thèm thuồng bảo bối có thể được đào móc ở đây. “ Có lẽ sẽ có một vài thi thể của cường giả cấp Thiên phẩm, thậm chí là đẳng cấp Thánh phẩm bảo bối trên người chúng không phải rất lợi hại và quý hiếm sao?” Vừa nghĩ đến đây, Tề Bắc đã chảy cả nước miếng ra. Trong mắt hắn thì chiến trường cổ này chính là một kho bảo tàng cực lớn.