Vô Thượng Long Ấn

Chương 66 : Bố cục

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 66: Bố cục Dịch: Toby Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu - Hoả Lang, ngươi điên rồi. Mau thả chúng ta ra. - Buồn cười, chúng ta muốn bẩm báo cho đại vương, đem ngươi phế bỏ, cả đời nhốt tại vạn trùng cốc. - Đại vương, đại vương … Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang đều lớn tiếng kêu gào, cả khuôn mặt tràn đầy cảm xúc phẫn nộ. - Đừng hô nữa. Các ngươi phải nghĩ, Hoả Lang đã dám làm như vậy, nếu không phải Đại Vương bày mưu đặt kế thì chắc chắn Đại Vương đã chết trong tay hắn. Thuỷ Lang ngăn ba lang tướng lại, bất đắc dĩ nói. Hiển nhiên, Đại vương không có lý do gì nhốt bọn họ như thế này, vậy thì chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai rồi. - Thuỷ Lang, ngươi không hổ là người thông minh nhất trong năm lang tướng, khó trách Huyết Lang coi trọng ngươi như vậy. Đúng như ngươi nói, ta bây giờ đã thành Đại Vương, nếu ngươi biết điều, ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, địa vị của ngươi sẽ không thay đổi. Hoả Lang nói. Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang vừa nghe nói Hoả Lang đã giết Huyết Lang Vương, nhất thời chửi ầm lên như sấm. - Xem ra các ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống của mình. Các ngươi chỉ có 2 lựa chọn: Một là quy thuận bổn Vương. Hai là chết! Hoả Lang nở nụ cười, hung quang trong mắt bắn ra. Hiện tại ai mà ngăn trở hắn, ngăn trở Tước gia, người đó sẽ chết. Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang nhất thời trầm mặc, họ đã ý thức được tình cảnh của mình bây giờ. Cái mạng nhỏ của mình hiện tại đang bị cái tên mà bọn họ xem thường từ trước tới nay nắm trong tay. Thuỷ Lang nhìn về Tề Bắc đang nghênh ngang ngồi không xa rồi sau đó nhìn lướt qua Hắc Giáp quân xung quanh, khoé miệng lộ ra 1 nụ cười khổ, nói: - Chúng ta nguyện ý thần phục Nặc Đức Tề Bắc tử tước. Van xin tử tước đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống. Tề Bắc có chút kinh ngạc nhìn Thuỷ Lang đang lộ ra vẻ văn nhã. “Tiểu tử này đầu óc xoay chuyển nhanh thật, hẳn là một trợ thủ tốt.” Ba lang tướng còn lại cũng đang khiếp sợ nhìn Tề Bắc, đấy là tên tiểu quý tộc mà họ vừa mới khinh thường xong, nhưng bây giờ lại nằm ở trong tay của hắn. Chỉ trong một đêm, giết chết Huyết Lang, nâng đỡ Hoả Lang thượng vị, sau đó lại chế trụ bốn Lang tướng. Toàn bộ thế lực của Huyết Lang không cần tốn nhiều sức lực đã hoàn toàn bị hắn nắm trong tay. Điều này cũng thật đáng sợ. - Có phải các ngươi nguyện ý quy thuận hay không? Tề Bắc đứng dậy, nhàn nhạt hỏi. - Thuỷ Lang nguyện ý thần phục. Thuỷ Lang nằm xuống trước tiên, đầu chôn ở giữa hay tay. Đây chính là lễ tiết cao nhất của tộc người sói. - Chúng ta cũng nguyện ý thần phục. Ba lang tướng còn lại cũng đều gục đầu xuống. Tề Bắc ngửa mặt lên trời cười to, sau rót vào thân thể bốn tên Lang tướng, hoàn toàn khống chế bọn họ. Quân cờ đầu tiên của Tề Bắc ở Tây Linh thành đã thu vào tay một cách hoàn mỹ. … … Màn đêm đen như mực, gió tuyết vẫn hung tàn thổi ở Tây Bắc, không có dấu hiệu ngừng lại chút nào. Ba người Hoả Liệt, Thiết Đầu, Độc Nhãn khoác bả vai nhau đi vào một quán rượu tên là Thiên Đường Mạo Hiểm. Vừa tiến vào trong đó, không khí sôi động nhiệt liệt xộc tới, quét sạch hết cái rét lạnh trên người. Thiên Đường Mạo Hiểm chia làm hai tầng trên dưới. Vị trí nào cũng đầy người, trái lại cũng có rất nhiều ngươi đang đứng. Bộ dáng của thị nữ thỏ nhân tộc và hồ nhân tộc khi là thanh thuần khi là dụ hoặc cứ đi qua đi lại, vì khách nhân mà bưng tới các loại rượu. Ngực và mông của các nàng thỉnh thoảng bị vài tên đánh lên, các nàng cũng chỉ hờn dỗi mắng mấy tiếng, hiển nhiên đã có thói quen với những chuyện như vậy. Ba người có thể hình vạm vỡ, lại có sát khí nồng đậm. Mạo Hiểm Giả có kinh nghiệm phong phú với loại khí tức này cực kỳ nhạy cảm. Bình thường thì họ cũng không có trêu trọc cái loại dân liều mạng hai tay dích đầy máu tươi này. Vì vậy ba người rất thuận lợi đi vào quầy bar. - Ba vị dũng sĩ muốn uống cái gì? Ở bên trong quầy bar, một gã bồi bàn mang theo nụ cười ôn hoà hỏi. - Cho ba ly bia đen. Độc Nhãn nói. Rất nhanh, ba ly bia đen đã xuất hiện trước mặt ba người. - Ly này quá nhỏ, ngươi hãy lấy cốc lớn nhất của nơi này ra đây. Độc Nhãn gõ quầy bar nói. Gã bồi bàn xoay người, lấy ra ba cái cốc cực lớn, đặt lên bàn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt kinh dị của chúng nhân xung quanh. Một lượng bia đen được đổ vào trong cốc. Ba người uống rượu, ngồi chém gió mọi thứ, nước bọt bay tứ tung, rất nhiều chuyện mang sắc thái truyền kỳ. Vì vậy làm mọi người xung quanh nghe được mà hăng hái bừng bừng. Thỉnh thoảng có vài tiếng trêu chọc vang lên, làm không khí càng thêm sôi động. - Tuy rằng uống bằng cóc rượu lớn như vậy rất thích, nhưng mà cũng không sảng khoái bằng lấy đầu người làm chén. Hoả Liệt phun ra một ngụm tửu khí, rung đùi đắc ý nói. - Đầu ngươi làm chén? Đại cá tử, ngươi đang thổi da trâu sao? Có người cười nói. Hoả Liệt ha ha cười một tiếng, nói: - Tiểu tử, ngươi quá non rồi. Dùng đầu người vừa mới chặt xuống, sau đó móc ra tuỷ não, cứ như vậy đổ rượu mạnh vào trong đó. Lúc này nó rất ấm áp, uống thẳng huyết thuỷ vào như vậy, rất sảng khoái. Vừa nói, Hoả Liệt liếm môi mình môi chút, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng. Vẻ mặt của Hoả Liệt và giảng thuật chân thật của hắn khiến cho một sắc mặt số người tái nhợt. Chén rượu trong tay, mơ hồ mang theo máu. - Ngươi thật sự đã uống qua rượu như vậy? Độc Nhãn vào nam ra bắc nhiều năm mà chưa từng nghe qua chuyện như vậy. - Hắn đã uống qua. Đang lúc ấy thì đột nhiên một thanh âm vang lên. Ba người quay lại nhìn, thấy người trả lời là một thanh niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng. - Là ngươi Thanh âm Thiết Đầu lộ ra vẻ khác lạ. Thanh niên này chính là người của Thành Vệ Quân cùng bọn họ giằng co với nhau. Hắn nhớ Đỗ Thọ gọi tên này Dịch Thập Bát. - Tiểu tử, làm sao ngươi biết? Có người hỏi. - Bởi vì ta đã từng uống qua. Dịch Thập Bát lãnh đạm đáp lại. Ánh mắt Hoả Liệt co rụt lại, chén rượu đầu người, cũng không phải là loại người nào cũng có thể uống. Ở trong quân đội, chỉ có binh sĩ chặt được đầu tướng lĩnh của địch nhân mới có tư cách uống rượu đầu người này. - Vừa hay là đồng đạo, nào, cùng uống một chén. Hoả Liệt mời, nói. Dịch Thập Bát cũng không có cự tuyệt, tới ngồi cùng ba người Hoả Liệt. Lúc này, có người đột nhiên nhắc tới Tề Bắc phải tới tiếp nhận thành Tây Linh, trở thành thành chủ. Mọi người thảo luận xem liệu có thật người đó dám đến tiếp thu hay không. Độc Nhãn và Hoả Liệt liếc nhìn nhau một cái, tiếp lời nói: - Các ngươi nói Nặc Đức Tề Bắc à. Ta hộ tống một thương đội, trên đường gặp bọn họ, nhìn vậy chắc cũng sắp tới rồi. Các ngươi lại còn đoán hắn có dám tới hay không nữa à? - Thật không? Nặc Đức Tề Bắc trông thế nào? Đem bao nhiêu người tới đây? Có người hỏi. - Ha! Ha! Tề Bắc lớn lên rất anh tuấn, tuyệt đối có thể mê chết cụ già tám chục tuổi (DG: dafuq ) cho tới bé gái tám tuổi (DG: la lỵ khống ). Hơn nữa người đó còn mang theo cả một ngàn nhân mã. Độc Nhãn nói. - Ha Ha Ha! ta cũng nhìn thấy. Tiểu tử đó nhìn quả thật không tồi, bên cạnh có kèm theo ba mỹ nhân Tinh Linh, cũng không sợ buổi tối bị ép khô. Thật là diễm phúc khôn cùng. Thiết Đầu tiếp lời nói, vẻ mặt lay động đầy dâm đãng. Đúng lúc ấy thì tên bồi bàn cũng đã bị gợi lên hứng thú, hỏi: - Thật là Tinh Tinh tinh khiết à? Trông bộ dáng thế nào? - Rất đẹp, vô cùng đẹp. Thiết Đầu vuốt vuốt cài đầu trọc, tặc lưỡi nói. - Họ là ba chức nghiệp khác nhau. Một người là Chiến sĩ Tinh Linh, một người là Cung thủ Tinh Linh, một người là Ma Pháp Sư Tinh Linh. Cả ba người hết mức chiều Tề Bắc, hắn muốn làm gì đều được. Độc Nhãn nói. Ánh mắt tên bồi bàn chợt loé, gọi tới một người thay hắn, còn hắn thì lặng lẽ đi ra phía sau quấy rượu, tới một cái sân.