Vô Thượng Long Ấn
Chương 5 : U linh
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 5: U linh
Dịch: kenshin_nmt
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc ho khan từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt đau khổ nói:
- Này, Ta nói ngươi không cần thiết phải bạo lực như vậy đâu. Ngươi không được sự đồng ý của ta, thôi miên ta, chẳng lẽ ta không thể đùa ngươi một chút?
Yêu Nhiêu nhìn chằm chằm Tề Bắc nửa ngày, trong miệng phun ra hai chữ:
- Quái vật.
- Yêu tinh.
Khóe miệng tề bắc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, tay trái để lên mũi say mê ngửi ngửi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Yêu Nhiêu đỏ rần lên, thiếu chút nữa muốn đem Phong Nhận Thuật ra cắt tên này thành từng mảnh nhỏ.
- Trời sắp tối rồi, ngươi có biết chỗ nào có thể trú thân không? Ta bị lạc đường, mà chúng ta gặp nhau chính là có duyên rồi đấy, ngươi không thể bỏ mặc ta được đúng không?
Vẻ mặt Tề Bắc cợt nhả nói.
- Ta cũng không có thì giờ rảnh rỗi giúp người. Ngươi có thể xuất ra cái gì để ta giúp ngươi?
Yêu Nhiêu vuốt tóc, kiều mị cười nói.
- Ta có... Lấy thân báo đáp được không?
Tề Bắc mang vẻ mặt dâm đãng nói.
- Tốt, nhưng mà ngươi có được không đó?
Yêu Nhiêu phất tay một cái, một luồng gió mát đem Tề Bắc trói lại, bay đến bên cạnh nàng. Ánh mắt xinh đẹp của nàng như trường thương đâm thẳng vào hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu Tề Bắc.
- Cái gì? Cô hoài nghi ta không được? Thật là buồn cười, cô thả ta ra, chúng ta liền đại chiến ba trăm hiệp.
Tề Bắc không chịu được vũ nhục la to.
(DG: Đúng quá đi chứ, con nào đứng trước mặt mình chê mình yếu thì... )
Yêu Nhiêu liếc nhìn Tề Bắc một cái, đột nhiên quay đầu nhìn ra hướng Huyết Hà, vẻ mặt toát ra một tia vui mừng, sau đó chìa một ngón tay đặt lên môi hắn, hơi thở như lan nói:
- Không tin ngươi sao được, nhưng mà muốn ngươi tạm thời chịu ủy khuất một chút.
Tề Bắc đột nhiên thấy tim đập mạnh, bở vì câu nói câu hồn, lay động đầy mị lực của Yêu Nhiêu chứa đầy nguy hiểm, đây là một loại trực giác báo cho hắn biết.
- Chụt!!
Tề Bắc bị trói không thể động đậy, hắn đành cố gắng kiếm chút tiện nghi, đem đầu lưỡi ra liếm ngón tay ngọc của Yêu Nhiêu đang đặt trên môi hắn.
Cả người Yêu Nhiêu như bị điện giật, rút nhanh tay về, dịu dàng mắng một câu:
- Tên vô lại.
Yêu tinh chính là yêu tinh, mắng người mà cũng dụ hoặc như vậy.
Chỉ có điều, sau khi Tề Bắc chiếm được chút tiện nghi miệng lưỡi, cũng không cảm thấy thoải mái. Cái cảm giác nguy hiểm làm cho toàn thân hắn lông tóc đều dựng đứng.
Yêu Nhiêu đặt tay gần cổ họng Tề Bắc, ngăn miệng của hắn lại, sau đó nhanh chóng móc ra một viên tinh hạch, ở quanh thân hắn nhanh chóng bố trí lên một trận pháp
Chỉ trong nháy mắt trận pháp đã bố trí xong, ở đầu ngón tay của nầng bắn ra hai giọt máu tươi, rồi niệm mấy câu chú ngữ, trận ma pháp lóe lên huyết quang, liền vô thanh vô tức biến mất.
Rồi sau đó, Yêu Nhiêu toàn thân như nước, vặn vẹo đủ kiểu, rồi chợt biến mất không thấy.
"Con hàng này, , dùng ta làm mồi nhử." Tề Bắc làm sao không hiểu Yêu Nhiêu muốn làm gì, trong lòng mắng to.
Dòng nước đỏ như máu đang chảy xiết ở trong sông, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy.
Trong chớp mắt, ở phạm vi ngàn thước trong dòng sông đỏ như máu, hiện lên hàng trăm cái lốc xoáy, từng cái vòng xoáy bị phá tan, xuất hiện một cái vòng xoáy khổng lồ.
Không khí bên trong đã nồng nặc tử khí, oán khí, nhất thời nồng nặc gấp mười lần.
Âm phong giống như nức nở, như ngàn vạn tiếng gào khóc của hài tử, vang vọng tới ngàn dặm xa, làm lạnh cả người.
Nội lực trong đan điền Tề Bắc chậm rãi lưu động, phong ấn ma pháp trên người chậm rãi bị hóa giải.
Ngay lúc này, mấy trăm cái vòng xoáy nước ở Huyết Hà, từng sợi khói trong suốt như lưu ly bật ra, tập trung ở phía trên, ngưng kết thành một con đường màu vàng nhạt, xuất hiện một bóng mờ U Linh.
Hai con mắt U Linh lộ ra ánh mắt tham lam, nhìn chăm chăm Tề Bắc đang nằm im không thể động đậy. Giống như Tề bắc là món ăn ngon nhất mà nó từng thấy.
Đồng tử Tề Bắc co rụt lại, không ngờ lại là võ phu U Linh.
U Linh không phải là vong hồn bình thường. Bất kể là vong hồn của người hay thú đều có Tử Thần trong truyền thuyết trông coi. Tử Thần tuyệt đối không cho phép vong hồn lưu lại trên thế gian, cho dù có vong hồn nào thoát khỏi lòng bàn tay của Tử Thần thì trong một thời gian cũng sẽ hôi phi yên diệt.
Còn những vong hồn chẳng những tránh né được bàn tay của Tử Thần, hơn nữa không bị tan biến như mây khói thì sẽ trở thành U Linh.
Tề Bắc ở Vong Linh sơn mạch tám tháng, số lần gặp U Linh có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đều là những U Linh cấp thấp.
Còn U Linh này một bộ phận đã trở thành ngọc Lưu ly xanh biếc, dựa theo cấp bậc phân chia U Linh, U Linh này đã một chân đặt vào cảnh giới U Linh Vương.
Bất kể là Vong Linh gì cũng chia làm Sơ cấp Vong Linh, Trung cấp Vong Linh, Cấp cao Vong Linh. Cao cấp vong linh chính là Vong Linh Vương, như là: Thi Vương, Khô Lâu Vương, U Linh Vương.
Vong Linh Vương cũng đã có trí thông minh, có thể triệu hồi ra hàng vạn, hàng nghìn Vong Linh .
Trêu chọc Vong Linh Vương, chẳng khác nào trêu chọc một chi Vong Linh đại quân.
Trước mắt, mặc dù U Linh này không trở thành Vong Linh Vương, nhưng ai dám nói nó không có một đàn tiểu đệ? Huống chi là dù không có lâu la, lính lác, thì thực lực của nó so với Tề Bắc đã là cao không với tới, Tề Bắc chỉ có thể đứng mà nhìn từ xa.
Lúc trước, Ngân Thi kia chỉ còn một nửa thân thể, thực lực chân chính chỉ có hai ba thành thực lực của Ngân Thi, tuy nhiên nó có thể đem Tề Bắc làm cho sơn cùng thủy tận. Nếu không phải vận khí tốt, hắn đã lên bàn thờ từ lâu rồi.
Hơn nữa, đối với Vong Linh Ngân Thi thì sức lực chỉ là trung bình, nếu là thực lực cường đại cỡ Kim Thi, thì một khi đối mặt có thể đem Tề Bắc thịt ngay tại chỗ.
U Linh này mặc dù đối với Tề Bắc cực kỳ thèm thuồng nhưng cũng không lập tức nhào lên kiếm ăn, mà hắn nhìn xung quanh vài vòng tựa như đã nhận thấy có điều gì không hợp lý.
Theo lý mà nói, mặc dù mùi của người sống với Vong Linh đúng là thuốc kích thích, nhưng cũng không thể làm cho U Linh này thèm thuồng tới mức như vậy, đích thị là Yêu Nhiên đã động tay động chân.
U Linh do dự liên tục, cuối cùng cũng không thể nhịn được hấp dẫn, hướng Tề Bắc đánh tới.
Mà đúng lúc này, phong ấn ma Pháp trên người đã bị nội lực của hắn hóa giải hoàn toàn.
Đúng lúc Tề Bắc muốn né tránh, một tia máu chói mắt xuất hiện trong ma pháp trận, ma pháp trận sáng lên, đem U Linh vây lại ở trong
Tề Bắc liền nhịn xuống, đem động tác né tránh tiêu trừ. Hắn muốn nhìn xem ả yêu tinh này thực lực mạnh cỡ nào, không chừng là trai cò oánh nhau, để cho hắn làm ngư ông đắc lợi.
- Hầm bà lẳng cẩu cẩu, ABC, XXX, %* $###, quay tay đại pháp, thẩm du bí chiêu....
Yêu Nhiêu hiện ra bên ngoài ma pháp trận, tay nâng ma pháp trượng, đôi môi đỏ mọng nhanh chóng mấp máy, lấy thanh âm dồn dập mà đọc chú ngữ.
Bên trong ma pháp trận đột nhiên xuất hiện một cây roi màu đỏ như roi mây, đem U Linh quấn chặt lấy bên trong.
U Linh gầm lên một tiếng sắc nhọn, Tề Bắc ở gần một bên bị chấn đến mức choáng váng, hoa mắt chóng mặt, nhưng bị ma pháp trận ngăn cách ở bên trong.
U Linh bắt đầu giãy dụa kịch liệt, trên người kim quang cùng ánh sáng Lưu Ly lóe ra không ngừng.
Một cây roi mây màu đỏ bị chấn gãy, nhưng ngay lập tức có một cây khác xuất hiện quấn lấy U Linh
Tề Bắc phát hiện, mỗi một cái roi máu bị chấn gãy, nụ cười của Yêu Nhiêu liền giảm, khuôn mặt thêm một phần trắng ra.
Nhưng mỗi một roi máu bị gãy thì quang mang trên người U Linh cũng ảm đạm đi một chút.
Tề Bắc nhận ra, nếu không dựa vào ma pháp trận thần kỳ này thì Yêu Nhiêu không phải là đối thủ của U Linh.
Mới vừa rồi, U Linh thét lên một tiếng chói tai, rất có thể là nó triệu hoán tiệu đệ, có khả năng là gọi ra một đám Vong Linh. Yêu Nhiêu nhất định phải chạy trối chết, mà thân ở trong ma pháp trận là Tề Bắc sẽ bị Vong Linh xé thành từng mảnh nhỏ.
Hiện tại cuộc chiến đang ở thế giằng co, chờ xem ai là kẻ kiên trì tới phút chót.
Truyện khác cùng thể loại
1360 chương
110 chương
128 chương
124 chương
387 chương