Vô Thượng Long Ấn
Chương 48 : Sao lại ướt?
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 48: Sao lại ướt?
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc rất nhanh đem nỗi phiền lòng ném ra khỏi đầu. Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu đại sự, thực lực hắn giờ không mạnh, thế lực của thì chưa hình thành, hắn quan tâm những chuyện này để làm chi.
- Chủ nhân, người cần tiểu nhân làm gì?
Lan Lăn hầu thấy Tề Bắc thật lâu không nói gì, trong lòng thấp thỏm bất an, liền chủ động hỏi.
- Ngươi cứ ở trong hoàng đô, thay lão phu làm hai chuyện. Đầu tiên, tra ra rõ ràng việc Vong Linh Pháp Sư ép buộc Minh Nguyệt công chúa là do ai? Tiếp theo, nghĩ biện pháp đặt nằm vùng bên cạnh Hãn Mặc Tư đại đế, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Ngươi chỉ cần làm tốt hai chuyện này thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Tề Bắc suy nghĩ một chút rồi nói.
- Chủ nhân, tiêu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt hai chuyện này.
Lan Lăng hầu vội vàng nói.
- Tốt lắm, ngươi trở về hoàng đô đi.
Tề Bắc phất tay một cái.
Lan Lăng hầu ở cái phất tay của Tề Bắc, thấy trong áo bào của hắn có bộ móng long lánh, trong lòng hoảng sợ không dứt. “Chẳng lẽ cường giả này thật sự từ U Minh Chi Môn đi ra?”
…
…
Tề Bắc trở lại doanh địa thì trời đã sáng. Người trong thương đội đã sửa soạng lại hành trang chuẩn bị lên đường. Doanh trướng của Huyễn Ảnh ở bên cạnh Tề Bắc. Đi vài bước, trong đầu hắn không khỏi hiện lên một trò đùa quái đản. Nếu lúc này hắn lặng lẽ chui vào, nằm bên cạnh nàng, không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào. Nghĩ vậy hắn lập tức hành động, thân ảnh hắn chợt loé, lặng yên không tiếng động chui vào doanh trướng của Huyễn Ảnh.
"Quái ! nha đầu này đâu rồi?" Tề Bắc nhìn cái giường đơn giản nhưng trống rỗng, khó hiểu nghĩ. Hắn vô sỉ sờ sờ, ngửi ngửi cái giường, vẫn còn hơi ấm và tản mùi thơm đặc biệt trên người của Huyễn Ảnh. Cả buổi tối phải đóng giả nghiêm chỉnh, làm Tề Bắc đã có chút mỏi mệt, lập tức trực tiếp nằm xuống, gối lên mùi thơm này mà giả vờ ngủ say. Mà đúng lúc hắn tiếp tục rà tay trên giường thì mò được bộ xiêm y lụa mềm mại, di nhiễn nhiên hắn phải đưa lên mắt nhìn thì phát hiện ra đó là bộ quần áo lót màu trắng.
“Oa, trong suốt, nếu nàng mặc bộ đồ này lúc để ta vận công chữa trị thì …” Tề Bắc vô sỉ nghĩ, cầm cái quần lót trong suốt trong xoa xoa, chợt phát hiện trên quần lót có 1 đạo vết ướt nhàn nhạt. (DG: vãi hà @@) Nhất thời, cả người hắn cảm giác có chút nóng rực, không khỏi nhớ tới lần trước trị liệu Huyễn Ảnh, nhớ đến thân thể và vóc dáng vô cùng mê người của nàng. Hắn cầm lòng không được, đem quần lót của Huyễn Ảnh đưa lên mũi ngửi một chút. (DG: eo ui )(Biên: eo cái gì, sao chú thuần khiết thế )Đúng lúc này, màn trướng đột nhiên bị vén lên, Huyễn Ảnh từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn thì thấy Tề Bắc đang cầm quần lót của mình đặt lên mũi ngửi, bộ dáng dâm đãng. Nàng nhất thời xấu hổ, mặt trở nên ửng hồng.
- Thiếu gia, ngài…. Ngài vô sỉ.
Huyễn Ảnh xấu hổ sẳng giọng.
Tề Bắc không thể không đỏ mặt, ngồi dậy, cười xấu xa :
- Bổn thiếu gia vẫn vô sỉ mà, nếu không huynh vô sỉ muội xem.
Huyễn Ảnh lui 2 bước, hai tay che ngực, cảnh giác nhìn Tề Bắc. Chỉ thấy hắn dùng ngón tay móc vào quần lót mà xoay xoay, nói:
- Huyễn Ảnh nè, không bằng muội nói cho thiếu gia biết. Quần lót của muội tại sao ướt? Là do đáy dầm sao?.” (DG:$#@^%@#$^ thằng đần độn, vậy cũng hỏi @@)
Huyễn Ảnh ‘A’ lên một tiếng kinh hãi, nhào lên muốn cướp quần lót của mình về. Sau một hồi đùa giỡn, Huyễn Ảnh bị Tề Bắc đặt ở phía dưới. (DG: tới rồi if u know what i mean )(Biên: not this time ) Nhất thời, hai người bỗng im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, miệng phát ra những tiếng thở hổn hển. Ánh mắt Tề Bắc lóe lên nhìn cố thẳng vào đôi mắt của Huyễn Ảnh, nhưng nàng lại không ngừng né tránh ánh mắt hắn, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh trong mộng hôm qua. Thân thể Nàng và Tề Bắc trần truồng, cứ như vậy mà đưa đẩy nhau trên vùng thảo nguyên trống trải, Tề Bắc cũng dùng ánh mắt dâm tà đầy nóng bỏng như thế này nhìn nàng. Sáng này tỉnh lại, Huyễn Ảnh nhận thấy được quần lót của mình có gì đo ươn ướt, liền cởi ra. Vốn nàng định ra tiểu tiện một chút rồi trở về thu dọn, ai dè lại gặp được cảnh tượng kia. Tề Bắc chậm rãi cúi đầu, hôn tới hướng đôi môi đang run run của Huyễn Ảnh.
- Tiểu muội, dật thôi.
Đang lúc quan trọng nhất thì bên ngoài truyền tới tiếng của Kim Cương.( DG: Cái đ@#$$ thằng phá hoại )Huyễn Ảnh cả kinh, không biết nhạn được khí lực từ đâu truyền đế, dùng sức Tề Bắc đẩy ra.
- Dạ, muội biết rồi.
Huyễn Anh che ngực, ngồi phắt dậy, đáp. Một lát sau, Huyễn Ảnh rón ra rón rén tới cửa doanh trướng, thò đầu ra nhìn một chút, rồi chạy về kéo Tề Bắc, liều mạng đẩy ra ngoài.“Phù...” Huyễn Ảnh thờ phào một hơi, hai ngón tay trỏ v eve với nhau, trên mặt còn treo nụ cười bẽn lẽn. Việc vừa rồi trong lòng nàng không có gì không thích, ngược lại còn có chút mong đợi. (DG: vê lờ, quay lại làm tiếp đi a Tề @@)
- Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn sao?
Huyễn Ảnh thả tay xuống, ánh mắt có chút mê ly.
Tề Bắc trở lại doanh trướng của mình. Có chút tiếc nuối may mắn ngoài ý muốn này, thể chất của nàng chỉ có khơi thông được chút kinh mạch những cũng đủ để tạo nên phản ứng Thần Long ấn ký ở bàn tay trái của hắn. Nói cách khác, Huyễn Ảnh lúc này vẫn chưa phải là thân thể cực phẩm nguyên âm chân chính, chỉ có sau khi đả thông kinh mạch toàn thân nàng thì mới được.
- Thôi hông nghĩ nữa để thằng em nó dễ ngủ .
Tề Bắc tự giễu cười một tiếng, bỗng trong lòng chợt động, mở miệng nói:
- Tiểu Cửu, Thập Tam, các ngươi ra đi.
Hai bóng đen hiện thân. Trong lòng hai người có chút kinh ngạc, mới vừa rồi bọn họ không hề để lộ ra khí tức nhưng Tề Bắc vẫn cảm ứng được sự hiện hữu của bọn họ. Xem ra vị tân chủ nhân này quả thật không đơn giản.
- Có điều tra được gì hay không?
Tề Bắc hỏi.
- Hồi bẩm chủ nhân, chỉ tra được chuyện thương đội này muốn đi tới thành Tây Linh. Trên xe nghựa cũng chí có chút hàng hoá bình thường. Nhưng ở doanh trướng của vợ chồng người Ca Đặc dù không có ma pháp cấm chế nhưng lại một cỗ lực lượng kì quái xuất hiện xung quanh. Chúng tiểu nhân không cách nào nghe được bọn họ nói gì.
Thập Tam hồi đáp.
- Không sao, nếu bọn họ đi thành Tây Linh, trên đường còn có nhiều cơ hội.
Tề Bắc đã sớm chuẩn bị tâm tư, nên cũng không thất vọng. Không lâu sau, thương người đội Ca Đặc sửa kỹ lưỡng rồi bắt đầu lên đường. Đoàn người Tề Bắc cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau họ.
…
…
Trên xe ngựa, người phụ nữ có thai hướng mặt về sau nhìn một cái, sau đó quay đầu lại. Ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Xúc Xúc, bọn họ tựa hồ đang đi theo chúng ta.
Thanh niên Ca Đặc nói, ngữ khí của hắn vô cùng cung kính, không giống như nói với thê tử mà như nói với chủ tử. Còn ai hiều tiếng Ca Đặc Nhân mà nói thì sẽ hiều rằng Xúc Xúc cũng không được gọi tuỳ tiện mà chỉ có công chúa hoàng tộc mới được gọi như vậy.
- Tạm thời không cần để ý tới, lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Công chúa Ca Đặc nói.
- Xúc xúc, có phải Kim Diệp hoàng triều đã nhận ra cái gì hay không?
Thanh niên Ca Đặc có chút khẩn trương nói.
- Hẳn là không phải. Nếu thật là Kim Diệp hoàng triều đã phát hiện, đã nhanh chóng phái binh đem chúng ta bắt lại vì hiện tại chúng ta ở trong địa bàn của Kim Diệp hoàng triều. Những người này mặc dù là quân sĩ nguỵ trang nhưng mục tiêu không nhất định là chúng ta.
Ca Đặc công chúa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
- Xúc xúc nói bọn họ chinh là quân đội chính quy nguỵ trang ư?
Ca Đặc thanh niên sửng sốt.
- Không chỉ là quân chính quy mà còn là quân đặc chủng. Ngươi nhìn kỹ đi, mỗi bước đi của mỗi người bọn họ rất đều, không hơn không kém. Cánh tay bọn họ đung đưa cách chân.khoảng năm tấc. Một khi gặp tình huống bất ngờ có thể lấy tốc độ nhanh nhất rút vũ khí bên hông.
Ca Đặc công chúa dừng trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, trên người bọn họ có sát khí nồng đậm. Nếu là không có chừng trăm tính mạng đã chết dưới tay thì tuyệt đối không có được sát khí như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
433 chương
2205 chương
98 chương
46 chương
128 chương
16 chương