Vô Thượng Long Ấn

Chương 21 : Trở về

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 21: Trở về Dịch: [GL]TuKhong Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Nặc Đức Hoài An lao vụt vào, lỗ mũi hít hà liên tục, không nói hai lời liền cầm lấy vò rượu Bách Hoa, mãnh liệt rót vào miệng. - Tiểu tử thúi, ngươi cũng thật biết hưởng thụ, bây giờ lập tức theo ta trở về kinh đô, hôm nay bệ hạ tự mình đến đón ngươi, cuối cùng thì ngươi lại chuồn mất làm cho lão nhân gia nổi trận lôi đình rồi. xem chương mới tại (. Nặc Đức Hoài An lau miệng nói. - Hoài An… Mạch Phỉ Tự mở miệng nói - Mạch Phỉ Tư, ngươi câm miệng cho ta, tiểu đệ của ta ở nhà của ngươi bị con heo mập nhà Phúc Khắc Tư khi dễ, bây giờ còn muốn dùng tửu sắc đi mê hoặc hắn, sau này ta sẽ tính sổ với ngươi. Nặc Đức Hoài An ngắt lời Mạch Phỉ Tư và nói. Mạch Phỉ Tư cười khổ, không biết ai khi dễ ai a, người kia đã bị em ngươi chỉnh thành cái giống gì rồi. Giờ còn nói bị tửu sắc mê hoặc, ngươi ở chỗ này bị mê hoặc còn chưa đủ sao? Khốn nạn, trả lại mấy mỹ nữ mà ta ưng ý đây. Tề Bắc dẫn theo Kim Cương và Huyễn Ảnh bị đại ca kéo đi lên trước xe dẫn đầu đi cả đêm. Ban đầu hắn quyết định ở lại thành Phồn Tinh, chẳng quả hắn không muốn hứng mũi chịu sào, bây giờ đã thành công, cảm giác thấy tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn lôi kéo được hai anh em Kim Cương và Huyễn Ảnh, giống như nhặt được bảo bối, còn về bị con heo mập Phúc Khắc Tư kia đánh một trận, chuyện nhỏ ấy hắn đã sớm vút ra khỏi đầu rồi. Xe ngựa hết sức xa hoa, thậm chí có cả phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn và cả phòng tắm, thật giống như 1 tòa nhà di động, bằng không cũng không cần đến mười bảy mười tám con ngựa tới kéo rồi. Tề Bắc nằm ngửa trên ghế tận hưởng cảm giác mềm mại, hai chân vắt lên, vẻ mặt thích chí hưởng thụ những quả hồng từ bàn tay ngọc ngà của Huyễn Ảnh đưa đến miệng hắn. - Cảm ơn. Huyễn Ảnh đột nhiên nhẹ giọng nói. - Cảm ơn cái gì? À, ta biết rồi, là chuyện của con heo mập kia sao? Tề Bắc sửng sốt một chút nhưng sau đó chợt hiểu ra. Huyễn Ảnh gật đầu - Ha ha, nha đầu ngốc, muội bây giờ là người của ta, hắn trêu ghẹo ngươi chẳng khác nào đánh vào mặt ta, ta dĩ nhiên phải trừng trị hắn. Tề Bắc khoái trá cười nói. Khuôn mặt Huyễn Ảnh đỏ lên, Mình là người của hắn sao? Thật là vô sỉ, nhiều lắm thì mình chỉ coi như là thị nữ của hắn thôi. - Huyễn Ảnh, hai anh em muộii rốt cuột là từ đâu đến đây? Tề Bắc hỏi. - Ta.. Ta không muốn lừa dối huynh, nhưng ta thật không thể nói. Huyễn Ảnh có chút bất an, cắn cắn môi dưới nói. - Không nói được thì đừng nói, không nói ta cũng biết, huynh muội muội chẳng phải từ phía tây tới sao. Tề Bắc vẻ mặt khẳng định nói. Huyễn Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tề Bắc. Từ vẻ mặt của Huyền Ảnh mà Tề Bắc biết hắn đã đoán đúng, hắn nhẹ nhàng nắm tay Huyễn Ảnh nói: - Bây giờ huynh muội muội là người của Nặc Đức Tề Bắc ta, cho nên các ngươi phải tin tưởng ta, cũng như ta sẽ tin tưởng tuyệt đối vào các ngươi. Thân thẻ của Huyễn Ảnh nhẹ run lên, hốc mắt có chút hồng hồng, đôi mắt vậy mà ánh lên long lanh như bảo thạch, nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng mãi không thể nói lời nào. - Không nên miễn cưỡng, lúc nào muội thật sự muốn nói hãy nói. Tề Bắc vỗ vỗ tay Huyễn Ảnh, đứng dậy đi ra khỏi xe ngựa. Huyễn Ảnh nhìn bóng lưng Tề Bắc dần biến mất, hơi hơi rươm rướt nước, nhưng khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, mấy trăm quân Hắc giáp bảo vệ bốn phía quanh xe ngựa. Tề Bắc nhảy lên một con ngựa, đi tới bên đại ca Nặc Đức Hoài An. - Đại ca, đang nghĩ gì thế? Tế Bắc thấy đại ca suy tư, không khỏi cười hỏi. - Hình như ta thấy Phong Nhược Vân trong Túy Nguyệt Viên. Nặc Đức Hoài An nói. - Phong Nhược Vân? Chẳng phải là chị dâu sao? Phong gia không phải trấn thủ ở trọng địa phía nam Hoàng Kim sao? Chẳng lẽ không nhịn được tình xuân, muốn đến gặp đại ca trước, mà ngươi làm sao không lên tiếng gọi á? Tề Bắc cười nói. - Nàng dùng khăn che mặt, nhìn thấy ta liền tránh mặt, ta cũng không dám khẳng định có phải là nàng hay không. Nặc Đức Hoài An lắc đầu nói. Tề Bắc nhún vai cũng không biết nói gì thêm nữa. Sắc trời còn rất u ám, hoàng đô Kim Diệp còn chưa tỉnh hoàn toàn, những căn biệt thự uy nghiêm giống như từng con quái thú ẩn núp nằm hai bên con đường lớn nhất Kim Diệp làm con người ta có chút rụt rè. Bỗng nhiên, sự yên lặng bị phá tan bởi tiếng vó ngựa dồn dập. Mười bảy mười tám con ngựa gót sắt kéo chiếc xe hoa to lớn như một ngọn gió lao nhanh trên đường lớn, trong nháy mắt đã về tới trước cửa phủ gia tộc Nặc Đức. Phu xe nửa ngồi trên xe, tay kéo mạnh đai cương làm bằng sắt, ngay lập tức, mười bảy mười tám gót ngựa nhất tề hí dài, đứng thẳng vững vàng dừng lại. - Chi yaaa. Cánh cửa cực lớn cao sáu trượng của gia tộc Nặc Đức từ từ mở ra hai bên. Xe ngựa chậm chậm đi vào và đại môn lần nữa đóng lại. Lúc này, tia sáng ban mai đầu tiên xông phá tầng mây, cả bầu trời Đông Phương hiện lên ánh sáng trắng bàng bạc. Hào phú có nhiều khu nhà ở, có rất nhiều khu vườn và sân trong đó, đình đài lầu trai dài tầng tầng lớp lớp, nếu không biết rõ đường đi, rất dễ dàng bị lạc. Một gia tộc giàu có, cũng giống như một thế giới thu nhỏ. Hiển nhiên, con cháu thuộc chi chính như Tề Bắc, cho dù bị gọi là phế vật, nhưng cha và anh hắn rất nổi bật, tất nhiên hắn cũng được cấp cho một tòa nhà ở phía đông viện. Mặt trời mọc từ phương đông, vì vậy phương đông rất quý. Khu Tề Bắc ở rất lớn, trước sau đều có vườn hoa, hòn non bộ, phòng nghỉ cũng đến mấy chục. Tề Bắc xếp chỗ cho huynh muội Kim Cương và Huyễn Ảnh tốt rồi, một mình đi qua các dãy đình đài lầu các, để lấp dầy trí nhớ của hắn một chút, nơi đây khiến hắn cảm thấy vừa thân quen lại vừa xa lạ. Đột nhiên, con ngươi hắn co rụt lại, thân thể lao nhanh ra. Cùng lúc đó, ngay chỗ hắn vừa đứng bị một đạo lam sắc đấu khí đánh thành mảnh vụn. Một nhân vật thần bí ,thân bao phủ bơi bộ áo choàng màu đen xuất hiện, trong tay cầm trọng kiếm, hắn đuổi theo Tề Bắc như hình với bóng, thân hình hắn toát ra từng đạo từng đạo đấu khí khổng lồ. Tốc độ của Tề Bắc mặc dù cực nhanh, nhưng dưới sự công kích như mưa kia thì tránh né cũng cực kỳ chật vật, người tấn công hắn, tuyệt đối là chiến sĩ vương phẩm, hơn nữa lại không phải là chiến sĩ cấp vương phẩm bình thường, bằng không cũng không thể làm cho hắn chật vật đến như vậy. - Thần Long Trảm Tề Bắc lăn lông lốc, thân thể bắn lên như lò xo, rồi đột nhiên trường kiếm màu đen trong tay xuất ra một đạo đấu khí màu vàng ánh kim. Chiêu này giống như hồi mã thương, góc độ vô cùng xảo quyệt, vượt ngoài dự đoán của mọi người. Hắc y nhân kia hiển nhiên không ngờ ề Bắc sẽ ra một chiêu như vậy, thân hình đang truy đuổi mà có chút hơi chậm lại, nâng trọng kiếm trong tay vội vàng nghênh đỡ. Ngay lúc này, Tề Bắc đem bụi phấn hướng hắc y nhân mà quăng tới. Lợi dụng bụi mù che lấp, thân thể Tề Bắc như một con rắn lặng yên trườn đến phía dưới hắc y nhân, thanh trường kiếm màu đen trong tay xuất ra ánh sáng vàng đâm thẳng vào hạ thể dưới của hắn. Hắc y nhân hoảng sợ, một lớp giáp bằng đầu khí màu lam đột nhiên bao trùm toàn thân hắn. Đấu khí màu vàng của Tề Bắc đâm vào, khó khăn lắm mới đẩy sâu được nửa tấc, nhưng liền bị mắc kẹt. Hắc y nhân gầm lên, đem trọng kiếm đâm thẳng vào cổ họng Tề Bắc. Tế Bắc tránh cũng không tránh được, đấu khí màu vàng tiếp tục lóe lên từ trường kiếm màu đen, phần giáp bên dưới đũng quần của Hắc Y nhân cũng bắt đầu hư hỏng. Thân thể của hắc y nhân cứng đờ, mũi kiếm dừng lại nơi cổ học Tề Bắc không nhúc nhích, hắn cảm giác rất rõ cảm giác lạnh như băng ở giữa hai chân hắn…