Vô Thượng Long Ấn

Chương 139 : Biến cố Thiết Bố Thú Nhân tộc

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 139: Biến cố Thiết Bố Thú Nhân tộc Dịch: iToby Biên: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Cách thành Tây Linh hơn ngàn dặm về phía Tây Nam là phạm vi thế lực của Thiết Bối Thú Nhân tộc. Thiết Bối Thú Nhân đã từng là một đại tộc trong Thú Nhân tộc, nhưng bây giờ đã nhỏ yếu rồi. Có năm tòa thành trì, vẫn luôn duy trì thái độ trung lập với cuộc phân tranh của tam đại thế lực Thú Nhân đế quốc. - Phụ thân, chiến tranh giữa bộ tộc Bỉ Mông và Độc Giác Tê đã lan tới đây. Lãnh địa của chúng ta đầy ắp lương thảo, địa thế dễ thủ khó công, hai bộ tộc này đều phái người tới quy hàng chúng ta. Trong một tòa thành trì trung ương, trong một phòng nham thạch to lớn, một thanh niên Thiết Bối Thú Nhân thân hình cao lớn, ngực đầu lông dài đen nhánh, lưng cứng như sắt thép, ngồi đối diện lão giả nói. - Hừ, mơ tưởng. Thiết Bối tộc chúng ta là hậu duệ bộc tòng của Thú Thần, vốn nên theo gia tộc Thú Thần, chỉ là huyết thống gia tộc Thú Thần ngày càng suy yếu, không xuất hiện người có huyết mạch Thú Thần cường đại. Vì vậy chúng ta vẫn ẩn nhẫn. Nhưng nếu muốn chúng ta quy thuận, đó là chuyện không thể, cho dù hy sinh tới người cuối cùng cũng tuyệt không đầu hàng. Lão giả Thiết Bối Thú Nhân đằng đằng sát khí nói. - Nhưng phụ thân, chẳng lẽ chưa có biện pháp khác sao? Thanh niên hỏi. Ánh mắt lão giả lóe lên, đang định mở miệng, bất chợt trong thành khô giết rung trời, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. - Không xong rồi, thủ lĩnh, đại quân Bỉ Mông tộc giết tới. Một binh lính Thiết Bối Thú Nhân kinh hoàng chạy vào báo cáo. - Khinh người quá đáng, ta đi liều mạng với chúng. Thanh niên giận dữ hét lên, xách một cây đại đao định xông ra. - Đứng lại! Lão giả lạnh lùng nói. - Phụ thân, các dũng sĩ đang bị tàn sát, chúng ta sao có thể ngồi chờ ở đây. Thanh niên Thiết Bối Thú Nhân bi thương nói. - Thiết Long, ngươi tới đây, phụ thân có lời muốn giao phó. Lão giả Thiết Bối Thú Nhân than nhẹ. Thanh niên đi tới bên người phụ thân, đợi hắn mở miệng. - Bỉ Mông tộc đã tấn công vào, chúng ta nhất định không thủ được, phụ thân có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho con. Thật ra gia tộc thú thân không bị diệt tộc, ban đầu, tộc trưởng gia tộc Thú Thần có hai đứa con còn bé thoát khỏi kiếp nạn này. Bọn họ bây giờ vẫn còn bên người thành chủ Tây Linh thành, đều đã giác tỉnh huyết mạch Thú Thần. Huynh trưởng giác tỉnh huyết mạch cuồng hóa, muội muội giác tỉnh huyết mạch thiên miêu. Hiện tại con chạy trốn bằng bí đạo, đi Tây Linh thành tìm bọn họ. Lão giả Thiết Bối Thú Nhân nói. Huyết mạch cuồng hóa và huyết mạch thiên miêu! Mấy chữ này làm thanh niên Thiết Long ngây dại, hắn biết đây là huyết mạch Thú Thần cường hãn cỡ nào. Gia tộc Thú Thần không biết bao nhiêu năm không xuất hiện huyết mạch thiên miêu rồi. - Phụ thân, vậy còn người? Thanh niên Thiết Bối Thú Nhân lấy lại tinh thần, vội hỏi. - Ta đã già, cũng không chạy nổi nữa. Ta muốn ở lại, con đi mau, giữ lại một chút huyết mạch cho Thiết Bối thú tộc chúng ta. Lão giả nói. - Phụ thân, con… - Đi mau, đi đi! Lão giả Thiết Bối Thú Nhân quát lớn. - Phụ thân, nhất định con sẽ trở lại. Thiết Long cắn răng một cái, chạy về phía sau phòng. Nơi đó có một bí đạo, nối ra ngoài thành. Lão giả Thiết Bối Thú Nhân đứng thẳng lưng, cầm lấy quyền trượng tượng trưng quyền lực thủ lĩnh, đi ra ngoài. …. Lãnh Tùy Phong vào phủ thành chủ, hắn cứ ngồi lì ra đó, không đi loạn, cũng không nói chuyện với ai, mỗi ngày cứ xếp bằng như pho tượng đá vậy, mưa gió bão bùng cũng thế mà thôi. Chỉ là, thành chủ Tề Bắc không nói gì, những người khác cũng không nói gì được. Một ngày kia, Ly Đông Lai hưng phấn chạy đến phủ thành chủ, thấy Tề Bắc thì lớn tiếng nói: - Ngũ thiếu, có chuyện lớn. - Chuyện gì, hấp ta hấp tấp. Tề Bắc hỏi - Ngũ thiếu, mấy ngày qua ta thu thập được không ít tin tức các nơi, phát hiện liên minh Thánh Á Na ở vương quốc Lạc Thủy xảy ra tai ương Hắc Ám. Thịt béo trên mặt Lý Đông Lai run nhung nhúc. Tai ương Hắc Ám thật ra chính là mây đen che lấp mặt trời, âm khí lan tràn, dẫn đến người có thể chất không tốt mắc các loại bệnh tật. Tình huống như thế, những năm qua phát sinh không ít, Tề Bắc cũng không thấy có gì ngạc nhiên. - Đông Lai, thế mà cũng là chuyện lớn sao? Tề Bắc hỏi. - Ngũ thiếu, Đông Lai cũng biết ngươi sẽ phản ứng thế này, nhưng sau khi thu thập những tin tức này, ta phát hiện một quy luật. Ly Đông Lai vừa nói vừa trải rộng bản đồ, là bản đồ các quốc gia xung quanh Kim Diệp hoàng triều - Ngũ thiếu, ngươi nhìn đi, căn cứ theo ghi chép, một trăm năm trước tai ương Hắc Ám phát sinh tại thành Quang Huy của vương triều Lạc Nhật. Chín mươi năm trước phát sinh ở trấn Mân Ấn tại vương quốc Kim Thuẫn. Tám mươi năm trước phát sinh ở tây bộ Ca Đặc Nhân, bảy mươi năm trước… Ly Đông Lai vừa nói vừa vẽ vài vòng trên bản đồ. Ánh mắt Tề Bắc dần thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. - Mười năm trước phát sinh tại Hỏa Phượng quốc, mà hiện tại phát sinh ở liên minh Thánh Á Na. Ngũ thiếu, người xem. Ly Đông Lai nối hết các địa điểm phát sinh tai ương Hắc Ám, thế mà lại thành một vòng tròn. Nói cách khác, tai ương Hắc Ám mười năm một lần, một trăm năm mới có mười lần nhưng cũng có quy luật. Nhưng lúc này, ánh mắt của Tề Bắc lại nhìn chằm chằm vào trung tâm của vòng tròn này, đó chính là Kim Diệp hoàng đô. Ly Đông Lai thấy ánh mắt Tề Bắc nhìn chằm chằm vòa Kim Diệp hoàng đô, thấp giọng nói: - Ngũ thiếu, ta hoài nghi tiếp theo chính là Kim Diệp hoàng đô của chúng ta. Tề Bắc cũng nghĩ như vậy, hắn cũng hoài nghi, nguyên nhân gây ra tai ương Hắc Ám này đang ở hoàng đô, điều này làm hắn hơi bất an. - Làm tốt lắm, chuyện này không được tiết lộ ra bên ngoài. Tề Bắc vỗ vai Lý Đông Lai nói. Ly Đông nhất thời lâng lâng như con cóc uống rượu, giống như nhận được sự khích lệ của Tề Bắc là phần thưởng lớn nhất cho hắn vậy. … … Cửa thành Tây Linh, Độc Nhãn đang mang một doanh Thần Long quân trở về sau thao luyện. Đúng lúc ấy, thành vệ quân trên cổng thành chỉ về phương xa quát to: - Là kỵ binh Thú Nhân, có hơn một trăm người. Độc Nhãn quay đầu lại nhìn, lửa giận đùng đùng. Quân đội Thú Nhân còn dám tới quấy rầy thành Tây Linh, thật là buồn cười. Hơn một trăm kỵ binh cũng dám lớn lối, nhìn là muốn dạy dỗ một trận rồi - Doanh số tám Thần Long quân nghe lệnh, theo bổn thống lĩnh đi tiêu diệt những kỵ binh Thú Nhân kia. Độc Nhãn quát lớn. - Hống! Bốn trăm Thần Long quân cùng rống to, đi theo sau Độc Nhãn như bay, nhịp bước đều đều xông lên phía trước. Dùng bộ đánh kỵ, cũng chỉ có Thần Long quân làm được. Rất nhanh, Độc Nhãn dẫn Thần Long quân tới gần kỵ binh Thú Nhân. Lúc này hắn mới phát hiện, đằng trước kỵ binh Thú Nhân là một Thú Nhân cả người đẫm máu đang lảo đảo chạy tới bên này. Thì ra, những kỵ binh này đang đuổi giết tên Thú Nhân đó. Vốn Độc Nhãn không muốn xen vào nữa. Nhưng trong đám kỵ binh kia lại có kẻ lớn tiếng nói: - Quân đội bộ tộc Bỉ Mông chúng ta truy kích phản binh, người ngoài không được nhúng tay! Độc Nhãn đột nhiên thay đổi chủ ý, bỗng nhiên hắn xông lên trước, nhấc Thú Nhân té ngã trên đất lên, sau đó lại vòng trở lại. - Đây là phạm vi lãnh địa của thành Tây Linh ta, là do thành Tây Linh chúng ta định đoạt. Nếu không cút đi thì giết không tha! Độc Nhãn lớn tiếng quát. Hơn một trăm thiết kỵ Thú Nhân ngừng lại cách Độc Nhãn trăm thước, có một tên bước ra, là một gã Xích Nhãn hổ nhân, hắn tức giận nói: - Các ngươi cất giấu binh lính làm phản của Thú Nhân chúng ta, đây là khiêu khích với đại quân bộ tộc Bỉ Mông bọn ta. Ngươi hãy giao người ra đây, nếu không… - Thần Long quân, dàn trận, chuẩn bị tiến công! Độc Nhãn chẳng thèm nhìn tên đội trưởng này, lớn tiếng ra lệnh. Trường thương Thần Long quân đâm chéo ra, đằng đằng sát khí, phảng phất trước mặt không phải trăm tên kỵ binh, mà chỉ là trăm con thỏ chờ bị làm thịt vậy. Đội trưởng Thú Nhân có thể thấy thành Tây Linh có kỵ binh lao ra, cắn răng nói: - Rút lui! Rất nhanh, Độc Nhãn mang tên thanh niên Thú Nhân hôn mê đến phủ thành chủ. - Độc Nhãn, tiểu tử ngươi to gan lớn mật thật, bốn trăm bộ binh chiến hơn trăm kỵ binh Thú Nhân, ngươi có nắm chắc không? Tề Bắc không nhìn thanh niên Thú Nhân hôn mê, mà lại lạnh lùng nói với Độc Nhãn. - Bẩm tước gia, ta nắm chắc. Độc Nhãn ưỡn ngực nói. - Binh ngươi luyện ra có thể ngăn kỵ binh Thú Nhân xung phong, chỉ bằng một thân khinh giáp sao? Tề Bắc nói. - Tước gia, nếu như liều mạng chính diện thì không được. Nhưng chẳng phải có câu khôn thì thắng sao? Chơi chính diện không được thì chơi ngầm nha. Ta vừa mới huận luyện một doanh Thần Long quân này trở lại, hạng mục huấn luyện là độc công phối hợp, trên người bọn họ cũng mang phấn độc, chỉ đợi những kỵ binh Thú Nhân kia xông lên là ném cả cục phấn qua đó, lại tản ra lập tức, như vậy những kỵ binh Thú Nhân kia xuyên qua phấn độc, mặc kệ chúng nó có làm trò con bò gì cũng không đứng dậy nổi. Độc nhãn nói lớn. Tề Bắc sửng sốt một chút, không khỏi nở nụ cười. Hắn có quy định, sau khi dẫn quân huấn luyện đủ hạng mục cần thiết thì có thể tự ý tăng cường. Độc Nhãn vốn là đoàn trưởng dong binh vào nam ra bắc, biết không ít thủ đoạn hại người, không ngờ lại còn dùng vào luyện binh. - Được rồi, thấy ngươi cũng không phải mù quáng làm loạn, đẩy huynh đệ vào hiểm cảnh, không truy cứu nữa. Lúc này, Tề Bắc mới nhìn tới thanh niên Thú Nhân cả người đầy máu, nhìn thấy cái lưng sáng đặc biệt của hắn, biết rõ đó là Thiết Bối Thú Nhân. Hắn cũng nghe nói Thiết Bối Thú Nhân trung lập, cũng không biết sao lại bị quân đội Bỉ Mông đuổi giết. Tề Bắc sai người băng bó kỹ vết thương cho Thiết Bối Thú Nhân này. Người này cũng sống dai, bị thương như vậy nhưng vẫn còn chịu được. - Tước gia, có phải là quỷ kế của tộc Bỉ Mông, cấy một cái đinh vào thành Tây Linh chúng ta không? Hỏa Liệt trời sinh cẩn thận, mở miệng nói. - Hẳn là không có nhiều khả năng, người này bị thương như vậy mà còn sống cũng là kỳ tích rồi. Thiết Đầu nói. - Cũng không nhất định, nếu như không bị thương thành như vậy, sao chúng ta tin hắn được? Độc Nhãn nói. Tề Bắc trầm ngâm chốc lát: - Đợi hắn tỉnh dậy thì hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đúng lúc này, nhịp tim và hô hấp của thanhh niên Thiết Bối Thú Nhân cũng biến hóa, Tề Bắc biết hắn sắp tỉnh. Thanh niên Thú Nhân mở mắt, còn chưa thấy rõ ai ở đây đã gầm nhẹ một tiếng nhảy lên, phát động công kích theo bản năng. Vết thương vừa băng bó lại vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ.