Vô Thượng Long Ấn

Chương 12 : Tinh thần Hắc giáp quân

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 12: Tinh thần Hắc giáp quân Dịch: BM.KimDung Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu 3 Vô số vong linh bao vây xung quanh tiểu đội Hắc Giáp quân, những hốc mắt khô lâu lóe lên kỳ dị, những cương thi thịt da bầy nhầy không ngừng kích thích thần kinh họ. - Giết! Đội trưởng hét lớn, hai cánh tay cơ bắp nâng thanh đại đại chém tới, một đạo lãnh mang chém cương thi trước mặt ra hai nửa. - Giết! Giết! Giết! Chín Hắc Giáp binh còn lại rống to, nhào về phía trước điên cuồng chém giết vong linh. Xương cốt khô lâu cùng thịt da cương thi bắn tung tóe trên người những Hắc Giáp binh. Cho dù là binh lính trang bị võ trang đầy đủ nhưng mặt và bàn tay của họ vẫn để lộ, bị những thứ kịch độc này dính vào thì da thịt ai nấy đều bong tróc thối rữa hết. Nhưng trong số họ, không một ai rên dù chỉ một tiếng, đau đớn đối với họ chính là động lực để chém giết. Chẳng qua dù sao cũng là con người, đánh lâu cũng mệt, mà mệt thì sẽ có sơ hở. Lúc này một Hắc Giáp binh xuất đao chậm một nhịp, cánh tay bị một con cương thi chộp lấy. Binh lính này hét thảm một tiếng, cánh tay bị giật đứt khỏi cơ thể, nhưng hắn không ngã xuống, ngược lại đạp mạnh một cú nát bấy đầu con cương thi,sau đó bị một con khô lâu gần đó đâm vào lông ngực hắn, hắn dùng cánh tay còn lại cầm đao đâm thẳng vào hốc mắt nó. Hồng quang trong mắt khô lâu mất đi, nhưng trước đó nó cũng đã kịp xé rách ngực người binh lính. - Tiểu Phi! Chín gã Hắc giáp còn lại thét lớn. - Tất cả mọi người xông lên, cùng bọn chó hoang này liều mạng! Đại hán đội trưởng hét lên giận dữ, hắn biết tiểu Phi vốn có thể tiến vào vòng bảo vệ để tránh đòn, nhưng tiểu Phi không làm vậy vì gã không muốn làm liên lụy tới cả đội. Hiện tại bị bọn vong linh này bao vây, e rằng họ đã không còn đường về, chỉ còn cách đợi viện quân cách đó hơn năm mươi dặm. - Chết đi! Thiết Đầu một đao bổ vào cổ cương thi, nhưng con cương thi này cổ cứng vô cùng, lưỡi đao găm được một nửa thì không sao chém rụng được. Cương thi này có cái trán màu xanh, là một vong linh trung cấp, cổ họng ô ô vài tiếng, một đôi thiết trảo nhanh như chớp xuyên thẳng vào tim Thiết Đầu. Con ngươi Thiết Đầu co rút lại, nhưng hắn không thể và cũng không muốn lui vì đội ngũ không thể bị hổng. Mà lúc này một binh lính cạnh Thiết Đầu vọt lên chắn cho hắn, cùng lúc đó móng vuốt cương thi đâm vào tim gã, còn gã cũng đấm mạnh một quyền vào sống đao đang ghim trên cổ con cương thi. Cương thi kêu gào lăn xuống đất, kéo theo người lính cùng ngã xuống. - Man Tử a… Thiết Đầu hoàn toàn hóa điên, không thèm nhìn một cụ khô lâu đang chém tới, một tay đập nát luôn đỉnh đầu nó. “Keng” một tiếng, mũ của Thiết Đầu bị chặt đôi, nhưng da đầu hắn không ngờ lại không bị sao chỉ lưu lại vết đỏ lờ mờ. Thiết Đầu đang trong trạng thái không tỉnh táo, chỉ có điên cuồng chém giết. - Thiết Đầu, mau tỉnh lại cho lão tử! Đội trưởng lôi Thiết Đầu từ đám vong linh ra, trên người lại nhiều thêm vài vết thương. - Đội trưởng, ta phải báo thù, ta phải giết lũ chó hoang này! Thiết Đầu vẫn rống lên. - Câm miệng, Hắc Giáp quân cho dù chỉ còn hai người cũng phải giữ vững trận hình, chỉ có giết càng nhiều vong linh mới là mục tiêu đúng đắn nhất, ngươi như vậy là tìm chết chứ báo thù cái rắm à, mau đến đứng vào đội hình cho lão tử! Đội trưởng quát to. Thiết Đầu tỉnh táo lại, không loạn ngôn nữa, chẳng qua hai mắt vẫn trợn chừng. Thiết Đầu mới vào Hắc Giáp quân một tháng, đi theo một đội đến Vong Linh sơn này để thay một đội khác tìm kiếm. Hắn trước kia là binh lính trong một quân đoàn khác, thông qua tuyển chọn mà tiến vào Hắc giáp. Hắn vẫn nghĩ Hắc Giáp quân sở dĩ đứng đầu quân đoàn vì nơi đó tụ tập nhiều người có thực lực mạnh, nhưng hiện tại hắn đã hiểu ra, Hắc Giáp quân vang danh thiên hạ không chỉ vì từng binh sĩ có thực lực mãnh mẽ, mà quan trọng hơn là họ có một tinh thần tập thể vĩ đại, có thể cùng đồng đội sống chết. Mới vừa rồi người được gọi là Man Tử, ngày thường đối với hắn cũng không quá gần gũi, nhưng mới vừa rồi y đã dứt khoát chắn trước mặt hắn, thay hắn nhận cái chết. Mười Hắc Giáp binh lúc này đã chết một nửa, năm người còn lại như con bè trước bão, cho dù mưa to gió lớn cũng không chìm. Năm người đều đã bị thương, thi độc ngấm vào toàn thân, cho dù không bị vong linh giết thì cũng độc chết. - Liệt Diễm Trảm! Đại hán đội trưởng gầm lên, đạo đao trong tay quét ra một đoàn hỏa diễm, chém ngang lưng năm khô lâu trước mặt. Mà hắn tựa hồ sau chiêu này có chút mất sức, nhất thời dừng lại thở, mấy cỗ cương thi phía sau liền ào lên. - Đội trưởng! Thiết Đầu vọt tới chắn trước mặt đội trưởng, hắn rốt cuộc cũng có vinh quang được chết vì đồng đội. Mà đúng lúc này một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, mười cương thi trước mặt Thiết Đầu bị chém làm đôi. Chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào xuất hiện, tay cầm một thanh hắc kiếm có đấu khí màu vàng bao quanh, thoáng cái đã mở giữa bầy vong linh một khoảng trống lớn. - Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi! Năm người giật mình tỉnh ra, vội vịn lấy nhau chạy khỏi vòng vây vong linh, mà Tề Bắc lưu lại chặn hậu. Năm tên chạy mãi một hồi mới dừng lại, bắt đầu lấy thuốc ra giải độc, chỉ cần tạm thời chế trụ độc tính thì trở lại doanh địa là có thể cứu mạng. - Đội trưởng, vị cao thủ kia là ai vậy? Một tên hỏi đội trưởng đang cúi đầu trầm tư. - Không biết có phải ta hoa mắt hay không, nhưng hình như rất giống đệ đệ của thống lĩnh, Nặc Đức Tề Bắc. Đội trưởng nói xong cũng tự cảm thấy hoang đường mà lắc đầu. - Làm sao có thể, đệ đệ thống lĩnh trói gà còn không chặt làm sao lợi hại như vậy a! Thiết Đầu cũng thốt lên. - Chắc là ta hoa mắt thôi. Đại hán cũng không có nhiều lời nữa. - Đáng thương cho năm vị huynh đệ, ngay các xác cũng không còn… Thiết Đầu hai mắt ướt lệ nói. Nhưng người khác đều trầm mặc, một lúc lâu đại hán nói: - Từ khi gia nhập quân đội lúc nào chúng ta chẳng xác định đối mặt cái chết, đó chính là vinh quang của chúng ta. - Đội trưởng, vị cao thủ cứu chúng ta tới kìa! Đại hán nhìn theo, thấy Tề Bắc đem theo một đống đồ chạy tới. Đến gần mới phát hiện là năm khối khôi giáp cùng những phần thi thể binh lính chết trận. - Đây là những gì ta có thể tìm, bọn họ đều là hảo hán tử, ta cũng vô cùng bội phục. Tề Bắc than nhẹ một tiếng rồi bỏ bó đồ xuống.