Vô Thượng Long Ấn

Chương 118 : Nhân nào quả nấy

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 118: Nhân nào quả nấy Dịch: _Thanh Long_ Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Địch Á nhìn theo, tức thì cả người cứng lại tựa hồ như vừa lọt vào hầm băng. Phía trước hai con gấu lớn đang nằm phơi nắng trên mặt tuyết, mõm thỉnh thoảng hé lên, lộ ra hàm răng nhọn hoắt bên trong. Da lông hai con gấu lớn này có màu gỉ sét, nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng hai tảng đá lớn. - Man Hoang Bạo Hùng (Gấu dữ vùng hoang dã)… Địch Á hít một hơi, cặp chân dường như cũng run rẩy. Man Hoang Bạo Hùng chỉ sinh tồn trong lãnh thổ của Man Hoang vực, có thực lực ngang với cường giả Vương phẩm, cái nguy hiểm nhất của nó chính là Man Hoang Bạo Hùng đi đâu cũng có đôi. Tiểu Hắc Muội lặng lẽ xoay người, dùng hết khí lực toàn thân để bước chân nhẹ nhất có thể. Địch Á cũng học theo, nhẹ nhàng xoay người lại. Hai người tựa như hai kẻ trộm, rón rón nhẹ nhàng chuồn, động tác vô cùng tức cười. Người khác nếu nhìn vào thì sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được tình cảnh lúc này như thế nào, chỉ sợ là muốn khóc cũng không được. Hai người nhẹ nhàng quay lại được vài chục bước, hai con Man Hoang Cự Hùng dường như không phát hiện ra hai người, vẫn nằm nguyên một chõ. Nhưng đúng lúc hai người đang thầm hô may mắn thì một con đột nhiên mở mắt, thân hình đứng dậy như núi, thè cái lưỡi đỏ lòm ra, nước dãi chảy ròng ròng. Tiểu Hắc Muội dường như nhận thấy điều gì, quay đầu lại nhìn tức thì hồn phi phách tán. - Chạy mau. Tiểu Hắc Muội kêu to một tiếng, thục mạng chạy về phía trước. Lúc này Địch Á cũng quay đầu nhìn lại một cái thì thấy một con đang lao về phía hắn nhanh như tia chớp. Hai đầu Địch Á gối mềm nhũn, không may vấp chân một cái té nhào lên mặt tuyết. - Tiểu Lê, cứu ta. Địch Á hoảng sợ kêu to. Tiểu Hắc Muội quay đầu lại nhìn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ do dự, nhưng sau đó nàng dậm chân cắn răng một cái xoay người chạy đến chồ Địch Á. Mà hiện tại con gấu kia cũng đã nhảy lên cao, mục tiêu tất nhiên là Địch Á. Đúng lúc này Tiểu Hắc Muội nhào tới bên người Địch Á túm lấy hắn vội vàng kéo ra ngoài. - Ầm. Man Hoang Cự Hùng nặng nề vồ xuống mặt tuyết, đất đá quanh đó mấy chục trượng bị nứt ra, khiến cho Tiểu Hắc Muội và Địch Á bị chấn bay ra ngoài. Tiểu Hắc Muội hơi choáng, còn Địch Á thì vô cùng hoảng sợ, bản năng cầu sinh khiến cho hắn tập trung tinh thần, thân thể ở tuyệt cảnh đã kích thích lên đến tột độ giúp hắn nhanh nhẹn hơn so với bình thường. Địch Á tung mình đứng dậy với tay kéo Tiểu Hắc Muội, bất quá con Hoang Man Bạo Hùng đã đánh tới. Trong mắt Địch Á đột nhiên hiện lên vẻ âm lãnh, hắn vung tay lên, ném Tiểu Hắc Muội về phía con gấu. - Tiểu sư muội, ta xin lỗi, người không vì mình trời tru đất diệt. Khuôn mặt của Địch Á vặn vẹo, chạy như điên như dại về phía trước, hắn nghĩ rằng con gấu đó bị Tiểu Hắc Muội hấp dẫn nhất định sẽ giúp hắn có thời gian để chạy thoát. Bất quá Địch Á chỉ nghĩ tới mở đầu nhưng chưa nghĩ đến kết cục. Con gấu kia đúng là bị Tiểu Hắc Muội hấp dẫn vì vậy ngừng truy kích, chỉ là con gấu còn lại liền nhào về phía hắn. - Không… aaaaa… Địch Á không cam lòng hét lên một tiếng, bộ vuốt lớn đánh vào đầu hắn tựa như đánh vào quả dưa hấu, óc trắng vương vãi khắp nơi, ngay sau đó thi thể của hắn bị con gấu ngoạm vào mồm. Còn Tiểu Hắc Muội run rẩy cả người, hai hàm răng đập vào nhau liên tục, hai tay chống trên mặt tuyết cố gắng lùi về phía sau. Con gấu trước mặt nàng có vẻ không vội, nó dường như muốn vờn con mồi trước khi ăn, cái chân khổng lồ thỉnh thoảng lại hất nàng ngã trên mặt tuyết. Làm như vậy một hồi dường như con gấu có chút chán ngán, nó thè chiếc lưỡi có nhiều nhám như móc câu từ từ hướng đến người Tiểu Hắc Muội. Nếu bị liếm trúng thì e rằng một lớp da thịt sẽ bị bóc mất, đây là phương thức ăn uống được đám Man Hoang Bạo Hùng yêu thích nhất, bọn chúng không thích những thi thể chết, chỉ thích ăn nhưng con mồi tươi vẫn giẫy đành đạch cơ. Tiểu Hắc Muội tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại cũng không kịp ân hận vì đã quay lại cứu Địch Á, nàng chỉ đành nghĩ đến cuộc sống ngắn ngủi của mình, mười năm trước nàng được thu vào Ngự Thú trang, lúc đó nàng vô cùng hưng phấn, sau khi biết được hiện trạng của Ngự Thú trang thì nàng luôn mong ước có thể chấn hưng lại Ngự Thú trang, nhưng mơ ước đó nàng vẫn còn chưa kịp thực hiện. “Chẳng lẽ đây là oan nghiệt sao? Vốn là một Ngự Thú Sư mà kết quả lại táng thân trong miệng thú.” Ngay khi lưỡi của Bạo Hùng sắp liếm đến Tiểu Hắc Muỗi, đột nhiên một trận gió thoảng qua, đầu lưỡi của nó đột nhiên bị cắt đứt, máu tươi phun ra. Man Hoang Bạo Hùng gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó, một trận gió khác tưởng như bình thường đánh thẳng vào mi tâm của nó. - Rầm! Thân thể to lớn Man Hoang Bạo Hùng gục xuống mặt tuyết, không nhúc nhích. Trên bầu trời xuất hiện chín thân ảnh, đầu lĩnh chính là Yêu Nhiêu của Thông Thiên Sơn. Cách đó không xa, con gấu còn lại thấy bạn tử vong liền gầm lên căm phẫn, phóng tới phía Yêu Nhiên. Man Hoang Bạo Hùng mặc dù là hung thú nhưng lại là hung thú chung tình hiếm thấy, một đực một cái nếu chết một con thì con còn lại tuyệt không sống một mình. Trong mắt Yêu Nhiên không hề có bất kỳ chút thương hại, một cơn phong nhận nữa xẹt qua, cổ của con gấu phun máu tươi, thân thể to lớn nặng nề đổ xuống. Hai con Man Hoang Bạo Hùng có thực lực ngàng cường giả Vương Phẩm cứ như vậy bị Yêu Nhiêu giết tựa như giết hai con kiến hôi. Ngay sau đó nhóm chín người của Yêu Nhiên đáp xuống trước mặt Tiểu Hắc Muội. - Là đệ tử của Ngự Thú trang? Yêu Nhiêu nhìn Ngự thú giới trên tay Tiểu Hắc Muội mở miệng nói. Tiểu Hắc Muội tìm được đường sống trong chỗ chết bất quá tâm tình vẫn chưa bình phục, muốn mở miệng cũng không thể nói ra lời. Đôi mắt Yêu Nhiêu biến ảo, nhìn vào mắt Tiểu Hắc Muội. Ngay khi hai mắt vừa chạm nhau thì ánh mắt của Tiểu Hắc Muội dần dần trở nên trong suốt, tâm tình trong nháy mắt bình phục, tựa như trong đôi mắt của Yêu Nhiên có ma lực khổng lồ khiến cho nàng bình tâm. - Đệ tử Ngự Thú trang danh Tiểu Lê, đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng. Tiểu Hắc Muội mở miệng cảm kích nói. - Đừng khách khí, muội là đệ tử vừa xuống núi để tu luyện ư? Sao lại vào sâu trong Man Hoang vực như vậy? Chẳng lẽ không có trưởng bối đi theo sao? Yêu Nhiêu hỏi. Tiểu Hắc Muội trầm mặc, nhớ chuyện nàng và Địch Á vứt bỏ đến đám người Tề Bắc mà chạy, chuyện như vậy nàng không có mặt mũi để nói ra, mặc dù chạy trốn không phải là ý định của nàng nhưng lúc đó nàng lại vừa khéo nàng đang ngồi cùng Địch Á trên Ngân Mao Ma Lang, sau đó nàng mới biết rằng Địch Á cũng không thèm để ý đến sự sống chết của nàng, một mực chỉ mong chạy trốn. - Như vậy đi, muội có nguyện ý theo chúng ta không? Chúng ta từ Thông Thiên Sơn đến, nếu tỷ đoán không sai thì có chỗ có thể tìm được trưởng bối đó. Yêu Nhiêu không để ý thái độ của Tiểu Hắc Muội, tiếp tục nói. Tiểu Hắc Muội nhìn Yêu Nhiêu gật đầu.