Vô Thượng Long Ấn

Chương 112 : Bảo bối của Mễ Kỳ

Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch Chương 112: Bảo bối của Mễ Kỳ Dịch: tsaichen Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Tề Bắc không hề đáp ứng ngay lập tức mà để cho hai người họ lui xuống nghỉ ngơi trước, nét mặt vẫn hết sức bình thản. Nhưng mà sau khi sư huynh muội hai người vừa rời đi, sắc mặt hắn lập tức trở lên âm trầm - Gọi Liệt Hỏa tới đây cho ta, bổn thiếu gia có việc giao cho hắn. Tề Bắc nói với Độc Nhãn. Lúc này, trong ánh mắt Tề Bắc mới hiện lên vẻ lo lắng. Huyễn Ảnh biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, liền không hề chần chờ, lập tức nói: - Thiếu Gia, muội cũng muốn đi. - Được. Tề Bắc gật đầu đáp ứng, Tốc độ và năng lực ẩn thân của Huyển Ảnh ngày càng tăng, sau khi hóa thú thì có thể đạt tới cực hạn. Nàng cùng với Kim Cương một người mạnh về sức mạnh, một người mạnh về tốc độ, hai người này phối hợp công kích quả là thiên ý vô phùng (áo trời không vết chỉ). Một lát sau, Liệt Hỏa đi tới phủ thành chủ. Tề Bắc giao mọi chuyện tại thành Tây Linh lại, chuyện trọng yếu nhất chính là an bài gián điệp của Sư Nhân tộc vào trong Thú Nhân tộc. - Tước gia, ngài muốn cài người vào bộ tộc Bỉ Mông? Liệt Hỏa thấp giọng hỏi - Tất cả Bỉ Mông, Độc Giác, Tử Kim thú nhân, ta đều muốn cài vào. Tề Bắc thản nhiên nói, song nhãn thấp thoáng quang mang. - Vâng, Tước gia. Hỏa Liệt cáo lui, trong lòng mơ hồ cảm thấy Tề Bắc đang chuẩn bị một chuyện long trời lở đất. Tại xưởng công binh dưới mật thất trong lòng đất, Mễ Kỳ nhìn đám nguyên vật liệu đang được lắp ráp lại với nhau một cách tốt đẹp, ánh mắt trở lên mơ hồ, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ biến hóa phức tạp. Tề Bắc đã tới được một lúc rồi, hắn nhìn Mễ Kỳ, thật không thể hiểu nổi nha đầu này còn nhỏ tuổi như vậy nhưng biểu cảm trên mặt có buồn, có vui đa dạng như thế. Tề Bắc lặng yên không một tiếng động, đi tới sau lưng nàng, đột nhiên đưa tay lên bịt mắt nàng lại. - A… Mễ Kỳ la lên một tiếng, vung tay đáp bụi phấn màu xanh về phía sau. Tề Bắc xuất ra nội lực hộ thể, khẽ động một cái, lập tức khiến đám bụi phấn trôi nổi phía trước mặt của hắn. Trong nháy mắt, đám mạt phấn màu xanh liền bốc cháy, đồng thời phát ra những tiếng nổ. - Thành chủ đại nhân, mau buông ra. Mễ Kỳ dường như biết đó là Tề Bắc, liền hét lớn lên. Tề Bắc buông tay ra, cười hỏi : - Nha đầu, làm sao muội biết được là ta? - Muội đương nhiên biết, chỉ có ngài mới không biết xấu hổ đi bắt nạt trẻ con thôi. Mễ Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói. Tề Bắc khẽ véo cái mũi của nàng, nhìn đám mạt phấn màu lục vẫn đang cháy, có lẽ đây chính là nguyên nhân gây ra vụ hỏa hoạn ở thành Giao Nhân. - Vật này không tồi, muội cho ta một ít. Tề Bắc nói - Huynh muốn đến đâu phóng hỏa giết người? Mang muội đi với. Hai mắt Mễ Kỳ sáng lên, hưng phấn nói. Tề Bắc trợn trắng hai mắt: “Nha đầu này thật không biết trong đầu nghĩ cái quái gì mà nói tới phóng hỏa giết người lại hung phấn như vậy” - Ta muốn tới vùng Man Hoang một chuyến, muội có biết di tích văn minh Địa Tinh ở đâu không? Có bản đồ nới đó không? Có lẽ ta sẽ tới đó một chuyến. Tề Bắc nói - Muội cũng muốn đi, tại di tích văn minh Địa Tinh hẳn là có rất nhiều cơ quan. Hì hì! Chỉ có muội mới có thể phá giải được. Mễ Kỳ nói - Không được, mục đích thật sự của ta không phải là di tích văn minh Địa Tinh, chỉ là nếu có thời gian thì sẽ tới đó tìm hiểu một chút để xác minh coi nó có tồn tại hay không thôi. Mễ Kỳ thoáng do dự, rồi lấy ra từ lồng ngực một quyển sách bằng da dê cũ kỹ đưa cho hắn. Tề Bắc nhận lấy, mở ra xem thấy đây chính là một tấm bản đồ, có ghi lộ tuyến một cách tỷ mỉ. - Tấm bản đồ này là giả, nếu huynh đi theo lộ tuyến ghi trên đó chắc chắn sẽ thập tử vô sinh. Muốn xem lộ tuyến thật sự thì huynh phải dùng thứ thuốc này bôi lên thì mới có thể thấy được. Mễ Kỳ vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc màu đỏ. Tề Bắc nhận lấy, xoa xoa đầu Mễ Kỳ, nói: - Cảm ơn muội đã tin tưởng ta. Ta hứa, muội nhất định không có tin nhầm người. Mễ Kỳ đột nhiên ôm lấy Tề Bắc, thanh âm có chút buồn, nói: - Huynh nhất định phải cẩn thận, muội không muốn lại cô đơn một mình. Tề Bắc nở nụ cười, vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhìn bộ dạng nha đầu này quả thật là đã xem hắn như người thân để dựa dẫm vào rồi. Lúc này, Mễ Kỳ buông Tề Bắc ra, chạy qua lục lọi một hồi rồi cầm một đống đồ vật đi tới. - Đây chính là đám phấn có thể cháy như vừa rồi, vẩy lên thì ngay cả nước cũng có thể đốt cháy. Đây là liên hoàn bom, chỉ cần cho nổ một viên thì tất cả đều phát nổ. Còn đây là yên vụ phấn, tung ra lập tức tạo thành một tầng khói, rất tốt cho lúc trốn chạy… Mễ Kỳ lấy ra từng thứ rồi nói cách dùng. Ánh mắt Tề Bắc càng lúc càng sáng, những thứ này đều là đồ tốt, đối với những người có thực lực mạnh mẽ có lẽ tác dụng không lớn, nhưng mà dùng trong chiến tranh thì uy lực hoàn toàn khác hẳn. Bóng đêm đen đặc, mặt trăng đã núp vào trong những đám mây, chỉ có mấy ánh sao ảm đạm còn lập lòe yếu ớt, khiến cho Thú Nhân phải hết sức để ý mới phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tề Bắc huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh và mười ba người khác ẩn mình trong bóng tối, dưới sự dẫn đường của hai đệ tử Ngự Thú Trang là Địch Á và Tiểu Lê, tất cả mọi người cùng lên đường đi tới vùng Man Hoang tìm kiếm tung tích của Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu. … … Thông Thiên Sơn, tại chỗ cuối cùng của cửa ải thứ ba, từ trong màn sương mù dày đặc xuất hiện một bóng người, bước đi có phần lảo đảo nhưng hết sức kiên định. Một cánh tay nhỏ đặt ở cuối một khối Thanh Ngọc, khiến cho sương mù xung quanh lập tức tan ra. Ở cách đó không xa, Khải Đế vô cùng vui mừng khi thấy Minh Nguyệt công chúa. - Sư phụ, đệ tử làm được rồi. Minh Nguyệt công chúa nói xong liền như mất hết sức lực, ngồi ngay xuống mặt cỏ. Khải Đế đi tới đút cho Minh Nguyệt công chúa một viên đan dược, nói: - Tốt lắm, con quả thực không làm cho vi sư thất vọng. - Vậy có phải con có thể cùng Thập Bát trưởng lão đi tới Man Hoang vực không? - Được, con đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sẽ được cùng với bảy vị sư huynh tỷ khác và Thập Bát trưởng lão đi tới Man Hoang vực. Khải Đế nói. Đúng lúc này, một mĩ nữ tuyệt thế mặc áo bào xanh hạ xuống, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười cũng có thể khiến cho người ta mê mẩn, đúng là câu hồn đoạt phách. Đừng nói gì là nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng không khỏi bị nàng hấp dẫn. - Ra mắt Thập bát trưởng lão. Khải Đế và Minh Nguyệt công chúa lập tức hành lễ. Khải Đế tuy là sư tỷ của Yêu Nhiêu, nhưng hiện tại Yêu Nhiêu chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất tại Thông Thiên Sơn, thân phận và địa vị lúc này đã hoàn toàn khác, cho nên trong lúc có mặt mọi người, Khải Đế vẫn phải hành lễ với Yêu Nhiêu. Mặc dù điều này khiến cho trong lòng nàng có chút không vui. Yêu Nhiêu gật đầu, nhìn Minh Nguyệt công chúa một cách ngạc nhiên, trong lòng thầm khen một tiếng: “Đây chính là vị hôn thê của tiểu nam nhân kia sao? Diện mạo khí chất quả thực có phần hơn người, tiểu nam nhân đúng là có diễm phúc không tệ. Chỉ có điều, Minh Nguyệt công chúa không có chút hảo cảm gì đối với Tề Bắc. Lần này tới Thông Thiên Sơn, chắc chắn muốn không gặp lại Tề Bắc nữa rồi. Như vật cũng tốt, chỉ có điều ngươi đừng có hối hận nha.” Yêu Nhiêu thầm nghĩ, mặc dù thân phận lúc này của nàng vô cùng cao quý, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân. Trong chuyện tình cảm thì nữ nhân cao quý cũng bình thường như bao nư nhân khác, có lẽ đây chính là trong tình yêu không có phân biệt địa vị cao thấp, sang hèn. - Sư tỷ, tỷ thu được một đệ tử thật xuất sắc, khiến cho người ta hâm mộ. Yêu Nhiêu cười nói. Khải Đế mỉm cười có chút gượng gạo. Đối với việc thu được Minh Nguyệt công chúa làm đồ đệ, trong lòng nàng cũng hết sức hài lòng, bởi trong thời gian ngắn như vậy công chúa có thể vượt qua được ba cửa ải, như vậy đã tốt hơn nàng lúc xưa rồi, nếu chú tâm mài dũa nhất định sẽ thành viên ngọc quý.