Vô Thiên Đế
Chương 95 : Phách địa châu
Lý Thiên Hành lấy ra toàn bộ binh khí để trước mặt lão sư phụ hi vọng lão biết nhìn hàng.
- Sư phụ biết công dụng của mấy thứ này không?
- Nếu ta không biết dùng lại đi chọn cho người sao?
- Ý của sư phụ là sao?
- Lần trước ta đưa người tới đây đã tốn không ít thần lực dẫn đến thần hồn suy yếu phải nhờ đến tử hà chân khí trợ giúp khôi phục, trong lúc không có gì làm sẵn tiện chọn cho tiểu tử người vài món binh khí.
- Thì ra là vậy?
Lý Thiên Hành gật gật đầu, tử sắc linh khí là do tử hà thần công cùng thần hồn của sư phụ hắn hợp nhất nên mới có khả năng tìm kiếm bảo vật, lúc đầu hắn còn tưởng linh khí này là thiên địa kỳ vật nên dùng thần thư quét qua mấy lần cũng không phát hiện được gì.
- Sư phụ đây là thứ gì vậy?
Lý Thiên Hành chỉ mãnh lươi kim sắc nằm trên đất, đây là thứ lúc trước hắn dùng để thu phục tiểu hắc.
- Địa cấp trung phẩm thiên la võng, tu chân giả bên dưới luyện hư bị nó tóm được linh lực sẽ bị phong ấn, tu vi tạm thời mất hết.
- Thần kì như vậy sao?
- Thứ này chỉ là hàng phách thôi, bản góc đã bị ta phá hủy mấy ngàn vạn năm trước.
- Hả?
- Lần đó có một tên không biết sống chết dùng thiên la võng bắt ta bị ta một kiếm chém nát.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dạng thản nhiên của lão trong lòng rung lên một cái nếu lão đầu này không chém gió vậy thực lực của lão là vô cùng khủng bố.
- Sư phụ thứ này thì sao?
Hắn chỉ bàn cờ nằm trên đất, đây là thứ lúc trước tiến vào di tích bê trong mê vụ sâm lâm vô tình nhặt được.
- Thiên cấp trung phẩm loạn hồn trận dùng để tạo ảo ảnh, nhiễu loạn thần hồn, ở trong trận pháp càng lâu sẽ bị tâm ma cắn trả cành mạnh.
Lý Thiên Hành nghe lão nói vẻ mặt đầy hưng phấn.
- Sư phụ thứ này làm sao sử dụng.
- Chỉ cần truyền linh lực vào bên trong sao đó chiếu vào đối phương là được.
Hắn thử truyền vài tia linh lực vào bên trong sao đó chiếu lão đầu trước mặt loạn hồn trận vẫn như cũ, Lý Thiên Hành truyền hết 9 phần linh lực vẫn không thấy có hiệu quả gì.
- Không lẽ thứ này chỉ dùng được với người không dùng được với ma?
- Tiểu tử không cần tốn công vô ít, không bước vào nguyên anh thì không dùng được thiên cấp binh khí, trừ khi tiểu tử người được khí linh thừa nhận.
Lý Thiên Hành ném loạn hồn trận qua một bên đi lại bên cạnh chiếc trống đào được bên trong vạn bảo các, đây là binh khí cao cấp nhất của hắn.
- Sư phụ đây là thứ gì?
- Thiên cấp thượng phẩm định hồn cổ, một khi cổ âm vang lên mọi vật trong thiên địa đều bị trấn trụ.
- Bá đạo như vậy?
- Cũng chỉ là hàng phách thôi.
- Không thể nào, đây rõ ràng đã là thiên cấp thượng phẩm làm sao có thể là hàng phách được?
Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lão, không biết có phải lão đầu này bí quá chém liều hay không?
- Định hồn cổ của người có thể xem là phiên bản lỗi của đời sao của trấn thần cổ.
- Trấn thần cổ? không lẽ phẩm cấp còn cao hơn định hồn cổ?
- Không sai ta từng được chứng kiến một tên chân thần thi triển trấn thần cổ cả một mãnh thiên địa bị đánh đến tan tác, vạn vật bên trong đều bị cổ âm trấn nát thần hồn.
- Chân thần? sao bên trong tư liệu lại không có cấp độ này?
- Đợi đến lúc cảnh giới của người thích hợp ta sẽ nói cho người biết.
Lão già này lại muốn thả thính, hắn cùng lão sư phụ kiểm kê một lúc đột nhiên nhớ đến một thứ vô cùng kì lạ.
- Đúng rồi còn có thứ này.
Lý Thiên Hành lấy ra một viên châu đen thui to cỡ nắm tay, đây cũng là một món hàng được hắn đào ra từ vạn bảo các.
- Đây là đồ tốt, lúc người chán tu luyện có thể dùng nó để tăng tu vi.
- Thứ này có thể tự động gia tăng tu vi sao?
- Đúng vậy, còn phải dựa vào nhân phẩm của người nếu như mai mắn có thể tăng đến mấy ngàn năm.
- Mấy ngàn năm?
Hắn nhìn viên châu đen thui nằm trên tay, thứ này mới thật sự là thứ quý giá nhất của hắn.
- Sư phụ thứ này dùng làm sao?
- Chỉ cần nuốt vào là được.
Lý Thiên Hành đem hắc châu cất vào người tối nay sẽ sử dụng như vậy ngày mai hắn sẽ là bá chủ vương thành, còn về nhân phẩm của hắn trước nay vẫn rất tốt.
- Không đúng, bên trong thứ này chỉ có linh khoáng làm sao có thể tiêu hóa được sao?
- Không cần tiêu hóa cũng được.
- Không cần?
- Đúng vậy thứ này gọi là phách địa châu ở địa cầu của người gọi là boom.
Lý Thiên Hành nhảy lên một cái lập tức ném viên hắc châu trong người đi, ánh mắt đề phòng nhìn lão già trước mắt.
- Sư phụ người đang đùa với đệ tử phải không?
- Chỉ cần người sử dụng thứ này có thể một bước thăng thiên, thẳng hướng tiên giới lúc đó ta sẽ tìm một thân thể thích hợp cho người không phải là có thể rút ngắn được mấy ngàn năm tu luyện sao?
Hắn nghe lão nói sắc mặt trở nên đen thui, nuốt thứ này vào chỉ sợ là hồn phi phách tán thì có, cho dù hắn bị lão hại cũng không sao nhưng mà Ngọc Thanh, Hàn Tuyết ai sẽ chăm sóc cho hai nàng?
Lý Thiên Hành hỏi thêm mấy thứ thì lão đầu tìm cớ nghĩ ngơi, hắn suy nghĩ một lúc liền lấy ra lăng sương thập lục biến luyện tập tiếp tục kết hoạch cưa Hàn Tuyết của mình.
- Lão đầu tử này đúng thật không đơn giản chắc chắn trên người có rất nhiều thứ tốt, phải tìm cơ hội đào lão vài lần mới được hắc hắc.
Sáng hôm sao hắn đi tới Bạch phủ, Lý Thiên Hành đứng trước đại môn dùng truy tung đan liên lạc với Ngọc Thanh.
- Thiên Hành.
Ngọc Thanh từ bên trong đi ra phía sao còn có 4 tên trúc cơ.
- Ngọc Thanh bọn họ là ai vậy?
- Họ là người của nhị bá đi theo bảo vệ thiếp.
Lý Thiên Hành liếc 4 tên đực rựa phía sao ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
- Nàng nói với nhị bá gì đó của nàng không cần phái người đi theo có ta bảo vệ nàng là được rồi nếu lão ta không chịu thì phái nữ vệ đi theo cũng được.
Nàng nhìn bộ dáng của hắn trong lòng cảm thấy buồn cười.
- Chàng tới đây có chuyện gì không?
- Ta đến thăm thê tử của mình không được sao? đúng rồi Y Tiên đâu?
- Y Tiên muội đang ở cùng tiểu Linh, sao khi từ Triệu phủ trở về Linh nhi cứ nhốt mình trong phòng.
- Nha đầu đó muốn chơi trốn tìm sao?
- Thiếp thấy tiểu Linh hình như có tâm sự nhưng có hỏi như thế nào muội ấy cũng không chịu nói.
- Nàng đưa ta đi gặp tiểu nha đầu đó một chút được không? Nàng đừng hiểu lầm ta chỉ không muốn bảo bối của ta vì tiểu nha đầu đó mà lo lắng thôi.
Ngọc Thanh đỏ mặt gật đầu đưa hắn vào bên trong, Bạch phủ khuôn viên rộng lớn, mọi thứ sang trọng, khắp nơi đều dát kim tệ, xung quanh tràn ngập đan hương chỉ cần hít vài hơi cũng làm cho tinh thần hưng phấn hẳn lên.
- Ngọc Thanh tiểu thư.
- Tiểu Linh có bên trong không?
- Nhị tiểu thư vẫn ở bên trong.
- Vị này là Lý công tử đồng học của Tiểu Linh muốn tới thăm nàng, hai người tạm thời lui xuống, ở đây có ta là được.
- Vâng.
Lý Thiên Hành nhìn hai nha hoàn rời đi xem ra địa vị của Ngọc Thanh ở Bạch phủ đã được nâng cao không ít, hắn tiến vào bên trong phòng Y Tiên đang ngồi ở cạnh giường ánh mắt tràn đầy lo lắng, tiểu nha đầu thì nằm im trên giường phủ chăng từ A đến Z.
- Y Tiên Linh nhi sao rồi?
- Thanh tỷ, Lý công tử Bạch tiểu thư nàng vẫn như vậy.
- Y Tiên mấy ngày nay ở Bạch phủ có quen không? nếu thấy không thoải mái ta có thể tìm một nơi yên tịnh cho nàng.
- Y Tiên vẫn rất tốt không cần làm phiền đến công tử.
Lý Thiên Hành muốn nói lại thôi, nữ nhân này cứ ở chung với Ngọc Thanh suốt ngày như vậy làm sao hắn có thể ra tay được, bây giờ chính thất đang ở đây đành phải tìm cơ hội khác mang nàng đi vậy.
- Hai nàng ra ngoài chơi đi? ta có chuyện muốn nói riêng với tiểu nha đầu.
- Thiên Hành bọn thiếp không thể ở lại sao?
- Nàng yên tâm ta sẽ không thừa nước đục thả câu huống chi ta còn đang ở trên địa bàn của nha đầu này.
- Vậy bọn thiếp đứng bên ngoài đợi.
- Được rồi.
Hắn tiễn hai nàng ra ngoài sao đó khóa cửa phòng, Lý Thiên Hành tiến lại bên cạnh giường, kéo một cái ghế ngồi xuống.
- Tiểu nha đầu nếu còn chưa chết thì mau tỉnh dậy đi.
Hắn nhìn nàng vẫn nằm im bất động liền tung ra tuyệt chiêu.
- Lão tử đếm đến 3 cô không ngồi dậy ta sẽ đem toàn bộ chuyện ngày hôm qua nói cho biểu tỷ cô biết, lão tử bắt đầu điếm đó 1… 3…
Lý Thiên Hành vừa đếm xong lập tức xoay người rời đi.
- Tỷ phu…
- Cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi sao? hử, cô là ai vậy? tiểu nha đầu đâu?
- Tỷ phu muội là Tiểu Linh.
Lý Thiên Hành chớp mắt vài cái nhìn nữ tử trước mặt đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai mắt như gấu trúc còn thê thảm hơn Ngọc Thanh lúc mang bệnh.
- Không lẽ nàng bị Thanh nhi lây bệnh sao?
Hắn đi lại trước mặt nàng ánh mắt liên tục quét qua vài lần.
- Cô thật sự là tiểu nha đầu sao? Sao lại ra nông nổi này?
- Muội… muội… hu hu hu..,
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
107 chương
194 chương
143 chương
101 chương
242 chương