Vô Thiên Đế
Chương 91 : Đại tiệc
Lý Thiên Hành trở về phòng lập tức tiến vào giới chỉ, ánh mắt tập trung nhìn đám tử sắc linh khí đang lơ lửng trước mặt.
- Sư phụ…
- Tiểu tử không cần phải nói ta biết người đang nghĩ gì, có phải người đang lo ta đoạt lấy thân thể của người không?
- Sư phụ nghĩ đi đâu vậy, đệ tử làm sao có thể nghi ngờ ân sư được?
- Người nghĩ gì ta còn không biết hay sao? Người yên tâm đi thân thể này của người bản tọa không có hứng thú.
- Sư phụ nói thật sao?
Hắn có chút nghi ngờ nhìn lão già trước mắt, chuyện này đối với hắn vô cùng quan trọng.
- Nếu ta chiếm lấy thân thể này không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục đến đỉnh phong nhưng chỉ cần người giúp ta lấy được thân xác thì trong vòng vài năm ta có thể khôi phục hoàn toàn.
- Sư phụ đệ tử có một chuyện muốn hỏi, người ở địa cầu nghĩ dưỡng bao lâu rồi?
- Ta cũng không rõ chỉ nhớ lúc ta mới đến địa cầu có nhìn thấy mấy con yêu thú cấp 1 mà thôi.
- Yêu thú?
Lý Thiên Hành nhíu mày, ở địa cầu cũng có yêu thú sao?
- Sư phụ không nhớ lầm đó chứ?
- Không lầm, ta còn nghe mấy tên cùng thời đại với người gọi chúng là khủng long.
- Khủng long?
Hắn nghe lão nói sắc mặt trở nên đen thui, bọn khủng long đó cách hắn hơn 60 triệu năm bây giờ mà đi đến mộ của lão không biết còn cốt để hốt không chứ đừng nói đến thân thể.
- Tiểu tử vẻ mặt của người như vậy là sao? Người không tin lời của ta?
- Không phải chỉ là cái thân thể kia của sư phụ thật sự còn dùng được sao?
- Đạt đến trình độ của ta thân thể đã bất tử bất diệt cho nên bọn người kia chỉ có cách chia thần hồn cùng thân thể của ta ra hai nơi để phong ấn, đợi đến lúc bản tọa lấy được thân thể cũng là lúc bọn chúng phải trả giá.
Lý Thiên Hành trong lòng nữa tin nữa ngờ, trên đời này thật sự có cảnh giới bất tử bất diệt sao? lần này không tin cũng phải tin vậy.
- Sư phụ đệ tử còn có một chuyện muốn hỏi, mọi thứ đệ tử nhìn thấy, nghe thấy người cũng thấy sao?
- Chỉ cần tiểu tử người không phong bế thần thức thì ta và người chính là một thể.
Hắn nghe lão nói liền thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng, sao này không cần phải lo trong lúc cùng đám thê tử tu luyện lại có một lão già đột nhiên chen ngang.
- Nhưng ta có thể cảm giác được.
- Hả?
Hắn há to miệng nhìn lão, vẻ mặt trở nên đắng nghét.
- Sư phụ ý của người là cho dù đệ tử có phong bế thần thức thì người cũng có thể cảm giác được?
- Đúng vậy chỉ cần có người dùng thần thức hoặc là sát niệm tập trung vào người ta điều có thể cảm nhận được.
- Thần thức? sát niệm? vậy nếu đệ tử leo núi sư phụ có cảm nhận được không?
- Người leo núi làm gì?
- À không, ý của đệ tử là cảm giác đau đớn, sung sướng chẳng hạn?
- Không được.
Hắn nhìn lão lắc đầu trong lòng lại buôn bỏ lần nữa, mém chút bị lão hù chết, nếu lão già này thật sự cảm nhận được cảm giác của hắn có lẽ mấy vạn năm sao đợi khi lão tìm được thân thể của mình hắn mới dám cùng Ngọc Thanh tu luyện, Lý Thiên Hành vừa nghĩ đến đây đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
- Sư phụ đệ tử còn có một chuyện thỉnh cầu, không biết sư phụ có môn công pháp nào hiệu quả tương tự như uẩn thai nhưng lại có thể bảo toàn cơ thể không?
- Thiên địa có âm dương, minh nguyệt cũng có tròn khuyết, làm người cũng phải biết sướng khổ nếu người muốn nhi tử của mình sung sướng thì bản thân chịu một ít khổ cực là chuyện đương nhiên, hơn nữa mỗi lần người gánh chịu thiên kiếp được thiên địa tẩy lễ thân thể sẽ khôi phục bình thường, chuyện này cũng không có gì quan trọng tiểu tử người nên tập trung tu luyện đi.
- Không lẽ đến người cũng không có cách sao?
Lý Thiên Hành nói xong ánh mắt mờ ám đảo qua hạ thể của lão mấy cái.
- Tiểu tử không cần phải xem bản tọa trời sinh dị bẩm có thể tùy tâm sở dục.
Hắn nghe lão nói trong lòng thầm khinh bỉ, lão già này nhất định có cách chỉ là lão đang giấu nghề mà thôi.
- Sư phụ đồ nhi dù sao cũng là đệ tử duy nhất của người không lẽ người nhẫn tâm nhìn đồ nhi của mình bị nữ nhân kinh bỉ sao?
- Tên nào khinh bỉ người ta sẽ khinh bỉ cả nhà hắn.
- Sư phụ chuyện này là tâm ma trong lòng đồ nhi nếu như không giải quyết thì rất khó tiến cảnh.
- Người dùng tử sắc linh khí tu luyện, đơn thuần là cắn thuốc lên cấp chỉ cần đủ linh dược tâm ma cũng không làm gì được tiểu tử người.
Lý Thiên Hành nhìn lão đầu trước mặt trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, trên đời này còn có người không nói lý hơn cả hắn, vì tiền đồ tương lai cho dù hôm nay có phải quỳ lếch van xin cũng phải lấy được bí kiếp.
- Sư phụ chẳng lẽ người vì tức giận đồ nhi lúc trước đã nói xấu người nên mới không truyền dạy công pháp?
- Bổn tọa lại đi để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó sao?
- Thì ra trên đời này còn có chuyện người không làm được.
- Trên đời này có chuyện gì bổn tọa lại không thể giải quyết được, tiểu tử kế khích tướng này của người hơn ngàn vạn năm trước ta đã biết dùng, người nên chết tâm đi.
Lý Thiên Hành biết không ăn được lão đầu trước mắt chỉ còn cách nhượng bộ mà thôi.
- Sư phụ thật sự không thể thương lượng sao?
- Nếu sao này người chịu nghe lời, ta có thể tặng cho người một bộ công pháp.
- Cái này cũng gọi là tặng sao?
Hắn nhìn vẻ mặt đắc ý của lão chỉ có thể cuối đầu nhận mệnh, trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng.
- Tiểu tử có ý kiến gì không?
- Lời của ân sư đồ nhi tất nhiên phải tuân theo đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa làm sao đồ nhi dám làm trái được.
Lão dùng ánh mắt hài lòng nhìn hắn ngón tay vừa điểm ra trong đầu Lý Thiên Hành liền xuất hiện một đóng hình ảnh hổn loạn, hắn chỉ xem được một lúc cảm giác thần thức như muốn nổ tung chỉ có thể ôm đầu lăng trên đất.
- Tiểu tử đây là vô thượng tâm pháp khi xưa ta đi ngang qua Long tộc vô tình lấy được, mỗi chiêu mỗi thức điều là tinh hoa được tích lũy mấy ngàn năm người cố gắn ghi nhớ cho kĩ.
Lão nói xong liền biến mất chỉ còn lại Lý Thiên Hành ôm đầu nằm trên đất liên tục rên rỉ, hắn mất nữa ngày trời mới có thể ghi nhớ toàn bộ chiêu thức.
- Còn có loại tư thế này sao?
Lý Thiên Hành từ dưới đất đứng lên ánh mắt ẩn hiện thần quan, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn sao khi lĩnh ngộ toàn bộ công pháp hắn tin tưởng với trình độ của mình bây giờ ngay cả shegeo tokuda cùng mấy trăm tên đệ tử của lão xong lên một lúc cũng không thể so được với hắn.
Lý Thiên Hành mang theo tâm trạng hưng phấn rời khỏi giới chỉ, bây giờ chỉ muốn lập tức đi tìm Ngọc Thanh để tu luyện, hắn vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy tiểu bạo nữ, hôm nay nàng vận một bộ dạ phục màu hồng phấn, tóc thả qua vai, mặt hoa da phấn, hai mắt linh động cả người như một tiểu tinh linh.
- Bạch tiểu thư sáng sớm đến tìm tại hạ có chuyện gì sao?
- Tiểu tử thúi sao người còn chưa thay y phục? chẳng lẽ người quên hôm nay phải tới Triệu gia sao?
- Triệu gia? không phải ngày mai mới tổ chức đại tiệc sao? bây giờ ta tới đó để làm gì?
Bạch Tiểu Linh mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- Tiểu tử thúi người luyện đan đến phát điên rồi a? không được bổn tiểu thư phải mau đi báo cho Ngọc Thanh tỷ để tỷ tránh xa người nếu như bị lây sẽ vô cùng phiền phức.
Hắn nhìn nàng kéo vấy chạy đi lập tức chặn lại.
- Hôm nay Triệu gia thật sự tổ chức đại tiệc sao?
- Tất nhiên nếu không phải biểu tỷ lo lắng tiểu tử thúi người không được vào Triệu gia bổn tiểu thư cũng không rãnh chạy đến đây.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng tiểu nha đầu cũng không giống đang giả bộ, chẳng lẽ hắn đã hôn mê hết một ngày sao?
- Bạch tiểu thư lúc nãy ta chỉ là đùa với cô một chút thôi, tiểu thư đứng đây đợi một lúc ta lập tức ra ngay.
Tiểu Linh nhìn bộ dáng lễ phép của hắn hài lòng gật đầu, đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.
Lý Thiên Hành thay một bộ y phục sang trọng cùng tiểu nha đầu đi đến Triệu phủ, hắn nhìn tòa biệt viện to đùng trước mặt trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng lúc trước khóe miệng khẽ cong lên.
- Không biết tên Triệu Lâm kia giờ sao rồi?
Trong lúc thí luyện hắn dùng phi đao ám sát Triệu Lâm một lần đáng tiếc bị hộ thân phù ngăn lại sao đó tiểu tử kia bị hắc báo vổ cho một chưởng bất tỉnh nhân sự từ đó hắn cũng không thấy tên này xuất hiện bên trong học viện.
- Bị tam cấp yêu thú vỗ một chưởng không chết thì cũng chỉ còn nữa cái mạng.
Hai người đi đến trước cửa Triệu phủ, Tiểu Linh lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho tên bảo vệ sao đó tiến vào.
- Đứng lại, người không có thiệp mời không được tiến vào.
- Hắn đi chung với bổn tiểu thư không được sao?
- Bạch tiểu thư thứ lỗi đây là quy định của trưởng lão.
- Bổn tiểu thư không cần biết là ai quy định bây giờ ta muốn dẫn hắn tiến vào.
Hai tên bảo vệ thấy thái độ của nàng sắc mặt trờ nên khó coi.
- Bạch tiểu thư xin người đừng làm khó tiểu nhân.
Bạch Tiểu Linh nhìn hai tên bảo vệ trước mặt tức đến dặm chân, lần này mặt mũi của nàng bị bọn người này làm mất hết.
- Tiểu nha đầu vào bên trong trước đi, lão tử lát nữa sẽ vào sao.
- Như vậy sao được, ta làm sao ăn nói với biểu tỷ.
Nàng nói xong liền trừng mắt nhìn hai tên giữ cửa.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
107 chương
194 chương
143 chương
101 chương
242 chương