Vô Thiên Đế
Chương 81 : Phá môn
Lý Thiên Hành đi một vòng quanh sơn môn, nơi đây tuy không hoành tráng, xa xỉ như Vương thành nhưng phong cảnh lại vô cùng thanh tịnh rất thích hợp cho mấy lão hồ li dưỡng già.
- Tống lão ca nhất định rất thích chỗ này phải giới thiệu cho lão biết mới được, sẵn tiện kéo theo lão hoàng thượng tới như vậy đại lục sẽ yên bình hơn một chút.
Lý Thiên Hành đột nhiên ngửi thấy mùi hương dược từ bên trong một khu nhà tỏa ra hắn lập tức tiến lại gần.
- Liễu tiểu thư nơi này là đan môn sao?
- Lý công tử đây là cấm địa của bổn môn người ngoài không được tiến vào.
Hắn nhìn một vườn linh dược bên trong chủ yếu là linh dược cấp 1, cấp 2 ánh mắt chỉ liếc qua một lần sao đó tập trung vào mấy bụi hoa bên cạnh, hàng trăm bông hoa tỏa sắc dưới ánh mặt trời, hương hoa phiêu động làm cho lòng người ngây ngất.
- Tại sao lão tử lại quên mất chuyện này nhỉ? Nếu như có thể đem mấy trăm gốc hoa này vào bên trong giới chỉ chắc là Ngọc Thanh sẽ rất thích.
Tuy bên trong thần đồ của hắn không thiếu linh dược nhưng mấy tên tiểu đệ của hắn chỉ thích linh quả còn mấy góc hương dược cấp thấp này ngay cả liếc nhìn bọn chúng cũng không thèm chứ đừng nói đến việc mang về hang động để trồng.
- Lý công tử không thể vào bên trong.
Liễu Y Tiên thấy hắn định xong vào lập tức chắn ngang trước mặt.
- Tại sao?
- Lý công tử không phải là người của bổn môn nên không thể tiến vào.
- Không phải có tiểu thư đi cùng sao?
- Nơi này chỉ có đệ tử đan môn cùng mấy vị chấp sự đại nhân mới có thể tiến vào, ngay cả tiểu nữ cũng không thể.
- Ngay cả nữ nhi của đương kim môn chủ cũng không thể tiến vào?
Y Tiên nghe hắn nói khẽ lắc đầu.
- Lý công tử hay là chúng ta đến nơi khác được không?
Lý Thiên Hành lén nhìn nàng một cái, bên trong đan môn kia cũng chỉ có mấy trăm góc linh dược làm sao nữ nhi của đương kim môn chủ lại không thể tiến vào? cho dù là một nơi trang nghiêm như hoàng gia học viện thì lão viện trưởng cũng có thể cấp cho Hàn Tuyết một tòa biệt viện riêng, ngay cả đệ tử trọng điểm cũng không thể đi vào nữa bước.
- Xem ra nơi này chắc chắn có ẩn tình.
Hai người vừa đi được một lúc thì tới hậu sơn, trước mặt là liên tiếp những ngọn núi nối tiếp nhau như một con đường tiến thẳng lên tầng mây, không khí trong lành, trên cành có chim, dưới suối có cá linh khí dày đặc thật là một nơi lý tưởng để thư giản.
- Liễu tiểu thư chúng ta đi qua đó ngắm cảnh một chút đi.
- Lý công tử thật ngại quá nơi này là để những đệ tử trọng điểm của bổn môn cùng các vị trưởng lão, chấp sự tĩnh tu chúng ta không thể tiến vào.
- Vậy sao mấy tên kia có thể tiến vào?
Lý Thiên Hành nhìn mấy thanh niên đang tụ tập thành đàn phía trước trong lòng tràn đầy bất mãn, khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ để thư giản vậy mà đều treo bản miễn tiếp khách.
- Mấy vị sư huynh đó đều là đệ tử trọng điểm của bổn môn.
- Mấy tên đó chỉ là luyện khí trung kì tên cao nhất cũng chỉ là trúc cơ sơ kì lại có thể tiến vào, ta đã là trúc đỉnh phong tại sao lại không thể tiến vào?
- Công tử không phải là đệ tử của bổn môn nên không thể so sánh như vậy được.
- Ta không phải nhưng tiểu thư thì phải, tiểu thư là đệ tử của Bạch Vân môn còn ta lại có tu vi trúc cơ kì bây giờ hai chúng ta cùng lúc tiến vào như vậy chẳng phải hợp tình hợp lí sao?
- Nhưng mà...
Hành nhìn vẻ mặt do dự của nàng trong lòng có chút hiếu kì.
- Không lẽ tiểu thư không muốn vào trong?
- Xin công tử đừng làm khó Y Tiên bên trong Bạch Vân môn vẫn còn rất nhiều chỗ thú vị để tiểu nữ dẫn công tử đi xem có được không?
- Vậy được rồi, ta chỉ đứng bên ngoài xem thôi chắc không có vấn đề gì chứ?
Lý Thiên Hành tiến lại gần chỗ đại môn ánh mắt liên tục đảo xung quanh, Y Tiên cũng đi đến bên cạnh xem chừng hắn, đột nhiên Lý Thiên Hành nắm lấy tay nàng kéo vào bên trong.
- Lý công tử người…
- Liễu tiểu thư bây giờ hai người chúng ta đều đã bước vào bên trong này cho dù có trở ra ngoài thì cũng đã vi phạm môn quy không bằng chúng ta cứ đi dạo một vòng cho dù bị phạt cũng xứng đáng.
Hắn nói xong liền rời đi, Y Tiên do dự một lúc cuối cùng cũng đuổi theo.
- Đứng lại.
Lý Thiên Hành vừa đi được vài bước đã bị chặn lại, một trung niên nam tử dáng người to lớn đứng chắn trước mặt hai người, ánh mắt bất thiện, giọng điệu giễu cợt.
- Y Tiên nơi đây là cấm địa tông môn không phải ai cũng có thể tiến vào không lẽ đã quên môn quy rồi sao?
- Long chấp sự Y Tiên không dám quên môn quy, bây giờ sẽ lập tức rời khỏi đây.
Đúng lúc này một đoàn người từ phía xa đi tới dẫn đầu là một thanh niên ăn mặt sang trọng, lưng đeo bội kiếm, ánh mắt nhìn hai người Lý Thiên Hành như từ trên cao nhìn xuống.
- Long chấp sự có chuyện gì sao?
Tu Long vừa nhìn thấy thiếu niên này sắc mặt trở nên hòa nhã.
- Lục công tử chỉ là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền đến người.
Lục Tinh nhìn Liễu Y Tiên đứng một bên sắc mặt thoáng kinh ngạc.
- Y Tiên sư muội tại sao muội lại ở đây? Không lẽ sư muội đã tiến vào luyện khí hậu kì rồi sao?
Y Tiên nghe hắn nói nét mặt trở nên khó coi nhưng vẫn đi tới hành lễ với Lục Tinh.
- Đại sư huynh lần này là do bọn muội sơ ý nên mới tiến vào cấm địa.
- Thật sự là sơ ý sao? Theo ta thấy thì ai đó ỷ mình là nhi nữ của đương kim môn chủ nên không coi môn quy của tông môn ra gì.
Mấy tên thanh niên phía sao nghe nói liền hùa theo.
- Y Tiên sư muội đã ở đây mười mấy năm làm sao có thể sơ ý đi vào cấm địa.
- Chuyện này nhất định phải sử lí đúng theo môn quy.
- Chấp sự đại nhân đệ tử đề nghị đưa chuyện này đến hình đường để các vị trưởng lão sử lí…
Lục Tinh khẽ giơ tay đám thanh niên manh động phía sao lập tức im lặng.
- Long chấp sự nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào?
- Theo như môn quy, đệ tử cố ý tiến vào cấm địa sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, còn nếu như là sơ ý sẽ bị phạt diện bích 3 tháng.
Lục Tinh hài lòng gật đầu chỉ cần tống được nữ nhân này ra khỏi tông môn chức vị thiếu môn chủ nhất định là của hắn.
- Lần này người vi phạm thân phận có chút đặt biệt nhất định phải đưa đến hình đường để xử lí, các người mau đi thông báo cho đại trưởng lão cùng môn chủ, ta cùng long chấp sự sẽ đưa Y Tiên sư muội đến hình đường.
Y Tiên cuối đầu đứng một bên, thân thể khẽ rung, hai mắt ửng đỏ xem ra lần này ngay cả phụ thân cũng không thể giúp nàng.
- Khoang đã.
Lý Thiên Hành bước lên chắn ngang trước mặt Y Tiên dù sao chuyện lần này đều do hắn gây ra làm sao có thể để nữ nhân đáng thương này chịu tội được?
- Người là ai?
Tu Long đánh giá Lý Thiên Hành vài lần sắc mặt trở nên âm trầm.
- Người không phải là đệ tử Bạch Vân môn?
- Đúng vậy ta chỉ là vừa tới tông môn vẫn chưa quen thuộc nơi này nên lỡ tiến vào cấm địa, Y Tiên tiểu thư có lòng tốt muốn đưa ta ra bên ngoài nên mới quy phạm môn quy, mọi người cũng không nên trách nàng.
- Thật vậy sao?
Lục Tinh dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Thiên Hành.
- Long chấp sự ta nghĩ tên này là nội gián từ bên ngoài phái tới trước hết bắt hắn lại sao đó tra khảo cũng không muộn.
- Lục công tử nói đúng.
Tu Long khẽ gật đầu sao đó hướng Lý Thiên Hành đi tới, khí thế trúc cơ trên người tỏa ra bốn phía.
- Lão hổ không ra tay các người còn tưởng là mèo bệnh sao?
Lý Thiên Hành vận di lăng chi thuật thân hình biến mất tại chỗ trong lúc mọi người xung quanh ngơ ngác thì một thân ảnh hiện ra phía sao Tu Long một quyền đánh tới, Tu Long cảm nhận được nguy hiểm lập tức vận chân khí phòng hộ, hai luồn linh lực vừa chạm vào nhau kình lực tỏa ra tứ phía, mặt đất xung quanh thoáng rung lên.
- ẦM…
Một bóng người từ bên trong lao ra đập thẳng vào bức tường đối diện, miệng liên tục phun máu.
- Long chấp sự… có người tấn công tông môn mau đi gọi các vị trưởng lão đến.
Lý Thiên Hành vừa rồi tung ra một đấm cảm giác vô cùng thoải mái chỉ tiết tu vi tên kia quá thấp nếu đấm thêm một cú nữa nhất định sẽ có án mạng, hắn vận di lăng chi thuật đi tới bên cạnh Lục Tinh đá thêm một cái tiễn hắn tới chỗ tên Long Tu sao đó kéo Y Tiên rời đi.
- Mau đi thôi.
- Đứng lại, không được chạy.
- Mau đuổi theo đừng để hắn thoát…
Lý Thiên Hành vừa chạy được một lúc thì một cảm giác nguy hiểm ập đến hắn lập tức lắc mình qua một bên để tranh né, lúc này trước mặt hắn xuất hiện hơn mười tên Bạch Vân môn, Lý Thiên Hành liếc nhìn vị trí hắn đứng lúc nãy phát hiện trên đất có mấy chục mũi kim châm nếu không kịp né chắc đã biến thành một con nhím.
- Mấy tên này lại dám dùng ám khí đối phó lão tử, được lắm để lão tử cho các người biết cái gì gọi là đánh lén.
Hắn lấy ra hơn 10 viên hóa vụ đan ném lên không trung, đan dược vừa chạm đất lập tức nổ tung hóa thành từng luồn khói trắng bao phủ mấy trăm trượng xung quanh.
- Liễu tiểu thư trước tiên nuốt viên đan dược này vào sao đó ta sẽ chỉ cho tiểu thư một trò chơi vô cùng thú vị.
Y Tiên nhìn viên đan dược trước mắt có chút do dự không biết có nên dùng hay không.
- Yên tâm thứ này không phải là xuân dược đâu.
Nàng nghe hắn nói gương mặt thoáng ửng đỏ đem viên đan dược nuốt vào đột nhiên luồn khói trắng trước mặt nàng mờ dần sao đó biến mất, trước mặt hai người là mười mấy vị chấp sự sắc mặt của mỗi người đều nghiêm trọng như đang lâm đại địch.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
107 chương
194 chương
143 chương
101 chương
242 chương