Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Chương 57
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Này…… Sao có thể?”
Sắc mặt của Gia Cát Oánh Nhi trắng bệch, không dám tin mở to mắt nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ và vẻ mặt sát khí của Gia Cát Vân, thân thể mềm mại run rẩy, vẻ mặt kia còn phải nói là có bao nhiêu kinh sợ.
Hai nữ nhân này, lại còn đến trước nàng một bước?
Gia Cát Oánh Nhi luôn tâm cao khí ngạo sao có thể chấp nhận được kết quả như thế?
Mà trong lúc này, những người khác cũng thông qua tầng mười lăm Linh Thú Tháp truyền tống ra, những người đó chưa đạt đến mục tiêu cũng là ở sau khi thời gian kết thúc tự động rời khỏi tháp.
“Nếu tỷ thí đã kết thúc, ta sẽ sắp xếp thứ tự cho các ngươi.” Ngũ Lĩnh từ từ đứng lên, mắt lạnh lướt qua mọi người ở đây: “Quán quân lần thi đấu này là Quân Thanh Vũ, thứ hai là Liễu Thiếu Ngọc, thứ ba là Gia Cát Vân, những người khác sau đó ta cũng sẽ căn cứ vào thành tích của các ngươi mà cho các ngươi bảng số.”
Khi nói lời này, ánh mắt của Ngũ Lĩnh đảo qua Quân Thanh Vũ, khuôn mặt luôn âm trầm cong lên nhàn nhạt.
“Gia Cát Vân?” Gia Cát Oánh Nhi mở to mắt đẹp, như thấy quỷ nhìn chằm chằm Gia Cát Vân, một khắc kia, nàng hét lên chói tai: “Ngươi là Gia Cát Vân? Không có khả năng! Gia Cát Vân đã chết ở năm năm trước! Sao ngươi có thể là Gia Cát Vân?”
Vì sao người vốn nên chết này sẽ xuất hiện ở đây? Đây nhất định là trùng hợp, không sai, nhất định là trùng hợp……
Gia Cát Vân không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Gia Cát Oánh Nhi lộ ra tia sắc bén, khí tức lạnh lẽo từ trên người phát ra, khiến người ta không rét mà run
Lát sau, nàng mới lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nhận sai người rồi, Gia Cát Vân Gia Cát thế gia thật sự đã chết.”
Bây giờ Gia Cát Vân chỉ vì một người mà sống, làm việc vì người vươn tay cứu giúp ở lúc nàng nghèo túng, về phần Gia Cát thế gia, nàng cũng chỉ có là hận.
Cho nên Gia Cát Vân của Gia Cát thế gia, sau rời khỏi gia tộc kia cũng đã chết rồi.
“Oánh nhi, muội bình tĩnh một chút.” Gia Cát Thiên nhíu mày lại, nhìn Gia Cát Oánh Nhi, mới đưa ánh mắt đặt ở trên người Gia Cát Vân: “Thật ra ta đã sớm đoán ra, ngươi lớn lên quá giống nương kia của ngươi, tuy khi đó tuổi của ta còn nhỏ, nhưng cũng không quên bộ dáng của bà, Gia Cát Vân, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Khó trách, nàng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn Gia Cát Oánh Nhi, thì ra không đơn giản chỉ là ghen ghét, hai người này đều là nữ nhi của Gia Cát gia tộc, một người là phượng nữ trời định, một người lại là thân thể điềm xấu.
Gia Cát Vân có không cam lòng cũng là đương nhiên.
Liễu Thiếu Ngọc cười nhạo một tiếng, hắn khẽ phẩy quạt xếp, khuôn mặt như quan ngọc cong lên tươi cười ôn nhuận: “Về chuyện của Gia Cát thế gia, bổn hoàng tử trùng hợp cũng nghe qua, nghe nói ở mười bảy năm trước Gia Cát phu nhân của Gia Cát thế gia kia và một tiểu thiếp đồng thời sinh ra nữ nhi, kết quả trời sinh dị tượng, trên bầu trời có một ánh sáng đỏ rơi xuống, chiếu sáng Gia Cát thế gia khắp không trung, sau đó một đạo sĩ đến Gia Cát thế gia, nói vì tiểu thiếp kia sinh ra phượng nữ chuyển thế, mà nói kèm theo phượng nữ chuyển thế sẽ có một thân thể không tốt lành, Gia Cát phu nhân kia sinh ra đó là thân thể điềm xấu.”
Chuyện này người biết đến rất nhiều, nghe Liễu Thiếu Ngọc đề cập lại lần nữa, tất cả mọi người vểnh tai lắng nghe.
“Không sai, ta chính là phượng nữ chuyển thế kia, phượng hoàng trời sinh.” Gia Cát Oánh Nhi cười lạnh một tiếng, chuyện này nàng vẫn luôn rất tự hào, cho rằng mình càng thêm ưu tú hơn nữ tử bình thường, bởi vậy cũng càng thêm khinh thường Gia Cát Vân kia.
Liễu Thiếu Ngọc nhìn nàng ta một cái, tiếp tục nói: “Sau đó cũng bởi vậy, vốn là tiểu thiếp lại được nâng lên vị trí gia chủ phu nhân, chẳng qua…… Không biết Hỏa Vân tiền bối các ngươi có nghe nói qua nguyên nhân dị tượng sinh ra này không?”
“Trời chiếu ánh sáng đỏ, trước kia cũng không phải chưa từng có loại chuyện này lệ, chỉ là người bình thường là không thể tiếp xúc đến thứ này.” Hỏa Vân mỉm cười nhìn Liễu Thiếu Ngọc, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười: “Nhưng người có thân phận như chúng ta, vẫn là biết hàm nghĩa chân chính của loại dị tượng này, chỉ có Thiên Linh Thể ra đời mới có thể sinh ra dị tượng như thế.”
Thiên Linh Thể?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một bộ dáng khó hiểu.
Cũng khó trách bọn họ không hiểu, có một số việc chỉ có tiến vào môn phái mới có thể biết rõ ràng, năm đó nếu không phải sư phụ kia của Quân Thanh Vũ, chỉ sợ bọn họ cũng không biết Thiên Linh Thể là cái gì.
“Không sai, chính là Thiên Linh Thể.” Liễu Thiếu Ngọc như không có nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Gia Cát Oánh Nhi, khẽ cười nói: “Nghe nói ngày nay linh thể được coi là thiên tài chân chính, chỉ ở sau thiên phú Tiên Hồn Thân Thể mà thôi.”
Khi nói lời này, hình như hắn có ý vô tình đảo qua Quân Thanh Vũ, khiến tim Quân Thanh Vũ bỗng nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ nam nhân này cũng nhìn thấu thiên phú của mình?
Rồi sau đó Liễu Thiếu Ngọc thu ánh mắt lại, trong mắt đào hoa ẩn chứa tràn đầy ý cười: “Nhưng vì sao bổn hoàng tử nhìn Gia Cát cô nương ngươi đều không phải là là Thiên Linh Thể? Một Thiên Linh Thể gần mười năm mới trở thành Hậu Thiên thất cấp, chậc chậc, linh thể ngày nay thật đúng là quá yếu, a, đúng rồi, ta nhớ rõ tỷ muội cùng sinh ra với ngươi kia là bị truyền là thân thể điềm xấu, hơn nữa ở năm năm trước không biết tung tích……”
Sắc mặt của Gia Cát Oánh Nhi đột nhiên biến đổi, hung ác nhìn khuôn mặt như quan ngọc của Liễu Thiếu Ngọc: “Ngươi nói bậy gì đó? Bổn tiểu thư thật sự là phượng nữ chuyển thế, đây là nương của ta nói cho ta.”
Liễu Thiếu Ngọc lắc đầu, ý cười trên khuôn mặt anh tuấn không thay đổi, chỉ là trong mắt đào hoa kia toát ra tia trào phúng.
“Oánh Nhi.” Gia Cát Thiên kéo Gia Cát Oánh Nhi lại, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống: “Chúng ta đi về trước, có một số việc sau này lại nói.”
Liễu Thiếu Ngọc này không phải người sẽ nói dối, chẳng lẽ thật là như vậy
Những năm gần đây, bá mẫu lừa gạt mọi người? Nếu quả thật như thế, như vậy……
Gia Cát Thiên hơi nheo hai mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Việc này tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào biết, biện pháp duy nhất bây giờ chính là khiến Gia Cát Oánh Nhi đạt được khôi thủ trận tỷ thí này, như thế mới có người tin tưởng thân phận của nàng……
Nhìn đoàn người của Gia Cát gia tộc rời đi, Liễu Thiếu Ngọc quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, chớp mắt đào hoa câu người, ôn nhuận cười nói: “Cô nương, tại hạ lại giúp ngươi một lần, ngươi định báo đáp ta như thế nào? Không bằng, mời ta ăn bữa cơm như thế nào?”
Quân Thanh Vũ nhìn hắn một cái: “Ngươi giúp ta cái gì?”
“Ta giúp bằng hữu của ngươi, không phải cũng là đang giúp ngươi sao? Bằng không ngươi cho rằng tại hạ nguyện ý nói nhiều như vậy sao? Không bằng, ngươi hãy mời ta ăn một bữa cơm, chúng ta xóa bỏ toàn bộ.”
“Muốn ta mời ngươi ăn cơm cũng không phải không thể.” Quân Thanh Vũ mím môi cười, trong ánh mắt lại là một mảnh thanh lãnh: “Thứ nhất, không được dựa gần ta quá, càng không được lải nhải lằng nhằng, thứ hai, ngươi trả tiền.”
Quân Thanh Vũ nhìn ra, nam nhân này chỉ là phong lưu thành tính, mà bản tính không xấu, huống chi bọn họ đã từng ở Vô Thượng Chi Cảnh cũng coi như là đưa lưng về phía bối chiến đấu, cho nên, chỉ là một bữa cơm mà thôi, nếu hắn trả tiền vậy mình đi thì đã sao?
Liễu Thiếu Ngọc cứng lại, bất đắc dĩ cười nói: “Cô nương thật đúng là…… Một chút mệt cũng đều không muốn ăn.”
“Vân, chúng ta đi chung đi.” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Gia Cát Vân, mỉm cười nói.
“Ta không đi đâu.” Gia Cát Vân lặng yên nhìn Quân Thanh Vũ, lạnh nhạt nở nụ cười: “Ta nhớ còn có chút chuyện, vậy đi trước.”
“Như vậy sao.” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Vậy được rồi, ngươi đi về trước chờ ta, ta rất nhanh sẽ đi qua, mặt khác, chú ý người của Gia Cát thế gia.”
“Yên tâm đi.” Gia Cát Vân khẽ cười: “Ta sẽ không có chuyện gì.”
Cuối cùng nhìn Quân Thanh Vũ thật sâu, nàng xoay người rời khỏi quảng trường……
Kim Ngọc Trai, là một tửu lầu xa hoa nhất Hương Thành, Liễu Thiếu Ngọc mới vừa đi vào, lập tức có người dẫn hắn vào sương phòng xa hoa.
Ai ngờ bọn họ đi vào không lâu, đã nghênh đón vài vị khách không mời mà đến……
“A, đây không phải là tứ hoàng huynh sao? Hôm nay ta và đại hoàng huynh muốn đến đây dùng bữa, lại nghe nói khách nhân đến quý gian ới, không nghĩ đến lại là tứ hoàng huynh ngươi, không biết mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh hoàng huynh ngươi là ai?”
Khuôn mặt của thanh niên cẩm y nở nụ cười dâm đãng, đôi mắt lại thường đặt ở trên người của Quân Thanh Vũ, hung hăng nuốt nước miếng, nữ tử thanh lệ tuyệt mỹ như vậy cũng hiếm thấy ở thế gian, thật không biết tứ hoàng huynh tìm được nữ tử này ở đâu.
Khuôn mặt anh tuấn của Liễu Thiếu Ngọc trầm xuống một chút, ánh mắt đào hoa luôn ôn nhuận lóe ra tia lạnh lẽo.
“Ngũ đệ.”
Một giọng nói từ tính ở phía sau thanh niên cẩm y kia truyền đến.
Rồi sau đó một nam nhân tuấn mỹ y phục màu vàng từ phía sau hắn đi đến, nam nhân này và Liễu Thiếu Ngọc lớn lên có chút giống nhau, đặc biệt mặt mày kia lộ ra ý nhị nói không nên lời, khác nhau duy nhất chính là, Liễu Thiếu Ngọc cho người ta cảm giác là ôn nhuận như ngọc, phong lưu phóng khoáng, mà nam nhân này lại có một loại cảm giác nham hiểm.
“Thì ra là ngũ đệ và thái tử điện hạ.” Liễu Thiếu Ngọc lạnh nhạt cười: “Nếu các ngươi không có chuyện gì để nói thì mời đi ra ngoài đi, ta không muốn chiêu đãi các ngươi.”
Vừa nghe lời này của hắn, thanh niên được gọi là ngũ đệ kia lập tức bất mãn kêu lên: “Ta nói tứ hoàng huynh, ngươi cũng quá không nghĩa khí rồ, có mỹ mỹ nhân nhi như vậy lại một mình hưởng dụng? Nếu chúng ta là huynh đệ, vậy cũng có thể chia sẻ chung, thật sự không được, ta dùng hai tiểu thiếp đổi vị mỹ nhân kia trong tay ngươi.”
“Ngũ đệ!” Thái tử nhíu mày, bất mãn nhìn ngũ hoàng tử: “Không thể quá vô lễ.”
Nói xong lời này, hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Thiếu Ngọc, khẽ cười: “Đều nói tứ đệ phong lưu thành tánh, thường xuyên trải qua vạn bụi hoa, không dính lá cây lên người, xem ra cũng không phải như thế.”
Tuy chỉ là trong nháy mắt, thái tử vẫn nhìn thấy đáy mắt Liễu Thiếu Ngọc có một tia lệ khí.
Nếu không phải hắn ngăn cản ngũ hoàng tử, sợ là hôm nay ngũ đệ này của mình tuyệt đối không chiếm được tốt.
Thái tử vẫn luôn cho rằng mình nhìn rất là thông hiểu, trong hoàng cung nhiều huynh đệ có tính cách như vậy hắn đều có thể biết rành mạch, duy chỉ có Liễu Thiếu Ngọc này, hắn lại vẫn nhìn không thấu.
Mà nam nhân này, cũng là một người duy nhất khiến hắn kiêng kị.
Trước mặt người khác, Liễu Thiếu Ngọc cũng biểu hiện ra không có hứng thú với hoàng quyền, chỉ thích những mỹ nhân nhi đó mà thôi, nhưng càng khiến cho thái tử khó hiểu là, tứ đệ này yêu thích phong lưu như thế, nhưng bên trong phủ tứ hoàng tử lại không có một thị thiếp, cho nên thái tử thật sự cảm thấy mình không thể nhìn thấu hắn.
Trên khuôn mặt anh tuấn luôn ôn nhuận của Liễu Thiếu Ngọc nở nụ cười lạnh: “Thái tử điện hạ, bây giờ ta còn gọi ngươi một câu đại hoàng huynh, là nể tình quan hệ huyết mạch, hy vọng ngươi quản giáo ngũ đệ tốt một chút, đừng để đến lúc đó ăn mệt cái gì còn không biết, nàng, không phải bất kì kẻ nào cũng đều có thể nhìn trộm, mặt khác, ta cũng xin khuyên ngươi một câu, đừng làm lại những hoa chiêu đó, lần trước người đến giết ta, không phải ta không biết đến từ nơi nào, mà hoàng quyền cũng không phải bất kì kẻ nào cũng đều thích, nói thật, hoàng quyền này thật là chướng mắt với ta, nếu ngươi còn ép ta như vậy, nói không chừng ta sẽ đoạt đến chơi mấy ngày, ngươi nói đúng không?”
Từ từ ngước mắt nhìn về phía sắc mặt xanh mét của thái tử, ánh mắt sắc bén của Liễu Thiếu Ngọc như một lợi kiếm.
Nếu hắn muốn hoàng quyền, đã sớm có thể cướp được vào trong tay, sao lại để đại ca của mình an ổn ngồi vào bảo tọa thái tử? Chỉ là loại đồ vật này hắn thật sự chướng mắt, nếu không phải không muốn nháo đến quá cứng, hắn cũng sẽ không cố tình biểu hiện ra bộ dáng phong lưu thành tính, không để ý đến thế tục, chỉ vì để những người này xem.
Ai ngờ bọn họ cũng không buông tha cho hắn như vậy.
“Tứ đệ nói đùa.” Thái tử xấu hổ cười hai tiếng, nói.
“Tứ hoàng huynh, đại hoàng huynh chẳng những là huynh trưởng của ngươi, còn là Thái Tử, ngươi vì một nữ nhân mà trở mặt với đại hoàng huynh sao?” Ngũ hoàng tử hiển nhiên còn không rõ tình huống, hung tợn nhìn Liễu Thiếu Ngọc, nói thầm: “Nhưng nữ nhân này thật đúng là lớn lên không tồi, chờ ta điều tra rõ thân phận của nàng sau đó để cho phụ hoàng hạ chỉ gả nàng cho ta.”
Giọng nói của hắn không cố tình đè thấp, cho nên, Liễu Thiếu Ngọc và Quân Thanh Vũ đều nghe được rành mạch.
Ánh mắt hơi trầm xuống, Quân Thanh Vũ còn không có động tác, Liễu Thiếu Ngọc đã cầm lấy chén sứ trà bên cạnh hung hăng ném về phía hắn.
Lạch cạch một tiếng, chén trà hung hăng đập ở trên trán ngũ hoàng tử, đột nhiên một vết máu chảy xuống.
Ngũ hoàng tử sờ trán của mình, mở to mắt: “Máu…… Máu, ngươi lại đánh ta……”
Hắn luôn được nuông chiều từ bé, sao chịu qua đau như thế? Lập tức tức đến sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, chỉ hung ác lườm hắn.
“Cút đi!” Liễu Thiếu Ngọc sửa lại hình tượng ôn nhuận lúc trước, trên khuôn mặt như quan ngọc chứa vẻ lạnh lùng: “Nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi nằm mà đi ra ngoài!”
Cả người ngũ hoàng tử tức đến run rẩy, đang muốn nói cái gì đó, lại bị thái tử kéo lại, mắt hắn nhìn ngũ đệ kiêu ngạo thành quen của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Ngũ đệ, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng đại hoàng huynh……”
“Được rồi, chúng ta về trước cung, có một số việc về lại nói sau.” Thái tử quay đầu nhìn Liễu Thiếu Ngọc, xoay người kéo ngũ hoàng tử đi ra ngoài.
Chờ bọn họ đi rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Người đâu, dùng nước sát trùng khử độc phòng này mười lần cho ta, miễn cho ta ăn không ngon.” Liễu Thiếu Ngọc chán ghét nhíu mày, khi nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khóe môi cong lên, lại khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng kia lần nữa, như vừa rồi cũng chưa xảy ra chuyện gì.
“Cô nương, vừa rồi tại hạ có khiến ngươi sợ?”
Quân Thanh Vũ nhìn hắn một cái, nói: “Lần sau muốn thấy máu thì đừng ăn cơm.”
“Không phải là ta đã để người ta dùng nước sát trùng rửa sạch sao? Yên tâm, bảo đảm một chút vi khuẩn cũng đều không giữ lại.” Liễu Thiếu Ngọc khẽ cười: “Ngươi đã từng đề qua liễu thiếu thần với ta, thái tử kia chính là huynh đệ một nương đẻ ra với Liễu Thiếu Thần, trước kia Liễu Thiếu Thần ở Thanh Minh Phái địa vị của hắn rất có bảo đảm, bây giờ Thanh Minh Phái bị hủy, Liễu Thiếu Thần vong, cho nên hắn cũng bắt đầu lo lắng, mới ở không lâu trước đây muốn ám sát ta, buồn cười mấy thích khách kia không khác tiểu mao tặc lắm, thực lực quá yếu, nhưng thái tử hoàng huynh kia của ta cũng chỉ có thể phái loại tiểu mao tặc này.”
“Ngươi không có một chút hứng thú với hoàng quyền sao?” Quân Thanh Vũ nhìn Liễu Thiếu Ngọc, cười như không cười hỏi.
“Hoàng quyền có cái gì tốt?” Liễu Thiếu Ngọc mở quạt xếp ra, ôn nhuận cười nói: “Không phải có một câu gọi là tỉnh dậy nắm thiên hạ trong tay, say rượu gối đùi mỹ nhân, mà ta chỉ muốn say rượu gối đùi mỹ nhân, cũng không nghĩ tỉnh dậy nắm thiên hạ trong tay, quyền lợi quá trói buộc tự do, ta theo đuổi chỉ là thực lực cao thượng và cuộc sống tự do tự tại, huống chi nói thật, hoàng quyền kia tại hạ thật đúng là chướng mắt, chỉ có những ngu xuẩn đó mới có thể vì cuộc sống như lao ngục đấu kia đến túi bụi.”
Không thể không nói, Quân Thanh Vũ cho rằng Liễu Thiếu Ngọc nói rất có đạo lý.
Một đời người là có hạn, hà tất vì những chuyện đó mà giam cầm một đời một kiếp của mình?
“Hơn nữa……” Giọng nói của Liễu Thiếu Ngọc hơi ngừng, cong môi nở nụ cười: “Làm hoàng đế cần tam cung lục viện, tại hạ cũng muốn nhìn thấy những nữ nhân đó mỗi ngày lục đục với nhau, vì một nam nhân mà tranh sủng.”
Quân Thanh Vũ kỳ quái nhìn hắn một cái: “Không phải ngươi rất thích mỹ nhân sao? Cũng có lúc ghét bỏ nhiều mỹ nhân?”
“A, vậy phải xem là dạng mỹ nhân gì.” Liễu Thiếu Ngọc khẽ vuốt cằm, mỉm cười chớp mắt với Quân Thanh Vũ, ánh mắt đào hoa hiện lên tia hài hước: “Từ sau khi gặp qua cô nương, mỹ nhân khác ta cũng rất chướng mắt, những yên chi tục phấn đó, sao có thể so với cô nương ngươi?”
“Bản tính khó dời mặt cười hồ li.”
Quân Thanh Vũ liếc mắt nhìn hắn, chỉ là biết hồ ly này đang nói đùa với nàng, cho nên thật không so đo nhiều với hắn, dù sao bản tính tùy tiện đùa ngươi hai câu của hồ ly này thật sự khó có thể thay đổi.
……
Lúc này trong khách điếm, Gia Cát Vân mới vừa ngồi xuống tự mình rót ly trà, đột nhiên mấy bóng dáng từ bên ngoài bay vào, từ trên cao nhìn xuống đứng ở trước mặt nàng.
Nàng híp mắt lại, mắt lạnh đảo qua những người ngăn cản nàng, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
“Ba cường giả thập giai? Các ngươi là Gia Cát gia tộc phái đến? Không, Gia Cát gia tộc hẳn là không có nhiều cường giả như vậy, các ngươi là người phương nào, vì sao phải ngăn cản đường đi của ta!”
Cầm đầu là một lão giả nghiêng người nhìn Gia Cát Vân, giọng lạnh lùng nói: “Cô nương, thiếu tông chủ phu nhân chúng ta mời ngươi đi một chuyến, vẫn hy vọng ngươi đừng chống cự.”
“Thật sự là buồn cười, các ngươi bảo ta đi, ta nhất định phải đi sao?” Gia Cát Vân cười lạnh: “Ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng ta quyết sẽ không đi với các ngươi.”
“Cô nương, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Tuyết Tông chúng ta là ngươi không thể trêu vào! Muốn trách thì trách bằng hữu kia của ngươi, đắc tội người không nên đắc tội, ngay cả ngươi cũng làm liên luỵ.” Ánh mắt của Lão giả trầm xuống, lạnh giọng nói.
“Tiểu vũ?” Gia Cát Vân ngẩn ra: “Những người này là vì tiểu vũ mà đến? Không được, bọn họ muốn bắt ta nhất định là vì uy hiếp tiểu vũ, nhưng một thập giai ta cũng khó có thể đối phó, huống chi là ba thập giai này?”
Tuy thiên phú của nàng mạnh, lại bị phong ấn lâu năm năm, mà năm năm trước nàng cũng chỉ là Hậu Thiên bát cấp, bây giờ sau khi giải trừ phong ấn cũng chỉ là khôi phục đến thực lực trước kia mà thôi.
“Cô nương suy nghĩ như thế nào? Ngoan ngoãn rời đi với chúng ta, khỏi bị khổ da thịt.”
Ánh mắt lạnh lùng của lão giả nhìn Gia Cát Vân, giọng nói lạnh nhạt bất cận nhân tình.
“Ta vẫn là câu nói kia, chết cũng sẽ không đi với các ngươi!” Gia Cát Vân lạnh lùng nhìn những người vây quanh lên, trên người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
“Tốt, rất tốt.” Lão giả giận quá hóa cười, gằn từng chữ một nói: “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí! Hôm nay ngươi là cần phải trở về Tuyết Tông với chúng ta!”
Xôn xao, ba cường giả thập cấp vây quanh nàng, đến nước chảy cũng không lọt, thậm chí ngay cả một chút đột phá cũng đều không để lại cho Gia Cát Vân.
Trong nháy mắt, Gia Cát Vân cảm giác được hơi thở của Hắc Phượng Hoàng bạo loạn, nhưng dù sao Hắc Phượng Hoàng chỉ là một trẻ nhỏ, xuất thế chưa đến mấy ngày, sao đánh thắng được ba cường giả thập cấp này?
“Gia Cát cô nương, ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ quyết định lựa chọn của ngươi là không sáng suốt cỡ nào.”
Lão giả cười lạnh một tiếng, hay đấm phát lực, ầm một tiếng khí kình cường đại đánh Gia Cát Vân lui về sau hai bước, khóe miệng của nàng chảy ra một vết máu, trên khuôn mặt thanh tú đầy vẻ tàn nhẫn.
“Khụ khụ.” Gia Cát Vân ho ra hai ngụm máu tươi, đột nhiên, nàng điên cuồng cười, nụ cười kia tràn ngập cuồng ngạo: “Lão bất tử, các ngươi muốn lợi dụng Gia Cát Vân ta đến uy hiếp nàng, quả thật là nằm mơ! Cho dù ta chết, cũng sẽ không cho các ngươi thực hiện được, mà ta tin tưởng ngày nào đó nàng chắc chắn sẽ vì ta mà chém giết các ngươi dưới kiếm!”
Lão giả híp mắt lại, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn tự bạo? Đáng tiếc, chúng ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.”
Ầm!
Một chưởng hung hăng đánh ở trên vai Gia Cát Vân, nàng lập tức cảm giác một khí lực mạnh mẽ xuyên qua xuyên lại ở trong lục phủ ngũ tạng, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hai chân không đỡ được thân thể, ngã thật mạnh xuống đất.
Mồ hôi từ trên trán lăn xuống, Gia Cát Vân chật vật nở nụ cười, nếu…… Nếu không phải nàng bị phong ấn này thực lực trong năm năm, nếu không phải vì bốn năm ở trong Gia Cát gia tộc kia không thể bị người phát hiện, chỉ phải trộm tu luyện, chỉ sợ thực lực của nàng cũng không chỉ có như thế.
Bởi vì thực lực không đủ, bây giờ cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết? Khiến cho tiểu vũ bị nàng liên lụy?
“Cô nương, chúng ta là tuyệt đối áp chế với ngươi, dù ngươi muốn tự bạo cũng không tự bạo được, chúng ta hoàn toàn có thể ngăn cản ngươi, bây giờ ta có thể chính xác nói cho ngươi, chúng ta thật sự là lợi dụng ngươi dẫn nữ nhân tên là Quân Thanh Vũ kia đến, hơn nữa ở trong Tuyết Tông vì nàng mà đặc biệt chuẩn bị một số thứ……”
Lão giả còn nhớ rõ đây là chuyện mà thiếu phu nhân đến tìm ông đặc biệt phân phó, nghe nói Quân Thanh Vũ kia trọng tình trọng nghĩa, bắt bằng hữu của nàng đi, nàng tuyệt đối không thể thờ ơ, mà ở bên ngoài lại khó có thể xuống tay với nàng, cho nên mới nghĩ thông suốt phương pháp dẫn nàng đến Tuyết Tông này.
Gia Cát Vân hơi rũ lông mi xuống, nở nụ cười: “Ta quyết sẽ không để ngươi thực hiện được, Tiểu Phượng, đi tìm tiểu vũ cho ta, báo nàng cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều không thể đến Tuyết Tông, nếu không, ta chết không đáng giá!”
Chợt một bóng dáng màu đen phá trường không, Hắc Phượng Hoàng lo lắng nhìn Gia Cát Vân, nghĩ một chút xoay người bay ra ngoài khách điếm.
Ánh mắt của lão giả hơi trầm xuống: “Ngươi cho rằng như thế nữ nhân kia sẽ không đến sao?”
“Mặc kệ đến hay không, ít nhất có chuẩn bị không phải sao? Ta quyết sẽ không để nàng rơi vào bẫy rập của Tuyết Tông, hơn nữa……” Gia Cát Vân hơi ngừng lại, trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén: “Nếu người Lưu Nguyệt Môn biết các ngươi động thủ với quán quân cùng và thứ hai lần dự thi này, vậy thì sẽ như thế nào?”
“Ha ha.” Lão giả ngửa đầu phá lên cười, khóe môi chứa tia lạnh lẽo: “Ta thừa nhận, các ngươi thật sự là thiên tài hiếm có, nhưng rõ ràng Tuyết Tông ta càng quan trọng hơn với Lưu Nguyệt Môn, các ngươi cũng chỉ là hai người thôi, mà chúng ta lại là một môn phái, thiên tài trên đại lục có rất nhiều, nếu mất đi Tuyết Tông, Lưu Nguyệt Môn sẽ là mất đi một trợ lực lớn, Hỏa Vân trưởng lão và Ngũ Lĩnh trưởng lão không phải ngu ngốc, sao lại vì hai thiên tài mà mất đi một môn phái nhị lưu?”
Gia Cát Vân không nói chuyện nữa, nàng nhắm hai mắt lại, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
“Dẫn nàng về cho ta.” Lão giả nhìn mặt lộ vẻ châm chọc của Gia Cát Vân: “Ngươi đừng nghĩ có thể tự sát, ta Tuyết Tông sẽ không cho ngươi cơ hội này, ít nhất ở trước khi nàng chưa đến ngươi còn không chết được.”
Gia Cát Vân ngẩng đầu nhìn lão giả, gương mặt thanh tú kia mang theo châm chọc rõ ràng.
Sắc mặt của lão giả càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi ra lệnh cho những người khác dẫn nàng trở về.
……
Trong tửu lầu, Quân Thanh Vũ đứng lên muốn rời đi, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đen bay đến, bóng dáng kia lập tức xông vào trong lòng của nàng, nức nở khóc lên.
“Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi lại ở đây?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút: “Không phải ngươi ở chung với Vân sao?”
“Ô ô, ô ô.” Hắc Phượng Hoàng nước mắt lưng tròng nhìn Quân Thanh Vũ, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ là nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của nó, lòng Quân Thanh Vũ căng thẳng.
“Tiểu Phượng Hoàng, có phải Vân đã xảy ra chuyện hay không?”
“Ô ô.”
Tiểu phượng hoàng hung hăng gật đầu, ở trước mặt Quân Thanh Vũ giương nanh múa vuốt, nhưng không ai biết nó đang nói cái gì. Ngay ở lúc lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống, trong linh hồn truyền đến giọng nói lãnh khốc của Chu Tước.
“Tiểu Phượng Hoàng này là đang nói, Gia Cát Vân bị người Tuyết Tông bắt đi, ý muốn là dẫn ngươi qua, Gia Cát Vân bảo ngươi ngàn vạn lần không cần đi, nếu không nàng sẽ chết không đáng giá.”
Àm!
Ngay sau khi Chu Tước dứt lời, trên người Quân Thanh Vũ phát ra sát khí mãnh liệt, nàng nắm chặt nắm đấm, gằn từng chữ một nói: “Tuyết Tông! Quân Thanh Hải, các ngươi tổn thương nàng một hào, ta tất diệt cả nhà các ngươi!”
Sát ý không che dấu khuếch tán ra chút nào, mang theo hối hận ngập trời kia.
Nếu ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quân Thanh Hải, nàng sẽ giải quyết tai họa này, có lẽ cái gì cũng đều sẽ không xảy ra, nói đến cùng, đều là nàng hại Vân.
“Cô nương, xảy ra chuyện gì?” Liễu Thiếu Ngọc nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ như quan ngọc cũng trầm xuống: “Nếu là có yêu cầu gì, tại hạ đạo nghĩa không thể chối từ.”
Quân Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, nói: “Ta muốn đến Tuyết Tông, ngươi giúp ta đi tìm Hỏa Vân hoặc là Ngũ Lĩnh trưởng lão Lưu Nguyệt Môn, nói, Tuyết Tông bắt bằng hữu Gia Cát Vân của ta đi, muốn thiết kế bẫy uy hiếp ta, bảo bọn họ nhìn mà làm.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta muốn đến Tuyết Tông……”
Tuy Gia Cát Vân bảo nàng ngàn vạn đừng đi, nhưng sao nàng có thể nhìn như không thấy?
Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, Gia Cát Vân đều là bằng hữu quan trọng nhất của nàng.
“Ngươi đi như vậy không được, sẽ có bẫy rập ở kia chờ ngươi.” Liễu Thiếu Ngọc nhíu mày lại, lo lắng nói.
“Bẫy rập?” Quân Thanh Vũ cười lạnh: “Bẫy rập thì sao? Dù là địa ngục hay biển lửa ta cũng phải xông vào một lần, cũng chỉ là bẫy rập mà thôi, ngươi giúp ta đi tìm người của Lưu Nguyệt Môn, ta đi vào Tuyết Tông trước, tuy hành động của bọn họ là vì ta, tạm thời sẽ không giết tính mạng của Vân, nhưng nàng ở nhiều một giây như vậy thì sẽ có thêm một phân tra tấn, ta biết tính tình của Quân Thanh Hải rõ ràng, cho nên ta cần phải đuổi đến nhanh nhất.”
Kiếp trước Gia Cát Vân cũng biết rõ là bẫy rập, những vẫn nghĩa vô phản cố đi, kiếp này nàng cũng như thế, chỉ vì ở bẫy rập kia, có bằng hữu khó vứt bỏ nhất.
Cũng chỉ là bẫy rập mà thôi, cho dù là ai, cũng không ngăn được bước chân của nàng.
“Ta và ngươi cùng đi.” Đôi mắt của Liễu Thiếu Ngọc hơi trầm xuống, nói: “Một mình ngươi ta không yên tâm, chỉ là Tuyết Tông mà thôi, Liễu Thiếu Ngọc ta đến nay không có sợ bất kì kẻ nào.”
“Không cần.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Ta suy nghĩ, vì sao người Tuyết Tông không tự mình đến tìm ta tính sổ, cho nên
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3457105.png" data-pagespeed-url-hash=1427653053 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
41 chương
437 chương
65 chương