Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Có lẽ là cảm giác được một ánh mắt oán hận, Liễu Thiếu Thần nhíu mày, trên khuôn mặt tao nhã lịch sự hiện lên một vẻ nghi ngờ, nhưng mà khi hắn nhìn theo ánh mắt kia lại không phát hiện gì cả. “Liễu công tử, không biết ngươi có gì phân phó?” Trên khuôn mặt lãnh khốc của Quân Tử Duy hiện ra một nụ cười nhạt, khuôn mặt kia chứa vẻ mười phần lấy lòng, điều này khiến cho người khác không biết thân phận của nam nhân đều thiếu chút nữa kinh ngạc rớt tròng mắt đầy đất. Rốt cuộc nam nhân này có thân phận gì? Vì sao gia chủ lại hạ thấp tư thái ở trước mặt của hắn. “Phân phó không dám nhận.” Liễu Thiếu Thần ôn nhu cười, khi khuôn mặt tuấn dật quay sang Quân Mộng Liên, thì hiện ra đường cong nhu hòa: “Nếu không phải hai năm trước Liên Nhi đã cứu ta, sợ là bây giờ ta vẫn không thể xuất hiện ở chỗ này, không nghĩ đến chính là, Liên Nhi lại cũng ở Thanh Minh Phái, đáng tiếc mấy ngày gần đây ta mới phát hiện ra nàng.” Hai năm trước, bởi vì hắn có nhiệm vụ mà rời khỏi Thanh Minh Phái, không nghĩ đến gặp phải mai phục thế cho nên thân bị trọng thương, đi nhầm vào một nhà, nhớ rõ lúc ấy, hắn mơ hồ nhìn thấy một thiếu nữ đang chăm sốc cho hắn. Khuôn mặt của thiếu nữ kia rất mơ hồ, duy chỉ nhớ rõ chính là một thân bạch y như tiên nữ kia. Cũng bắt đầu từ ngày ấy, rốt cuộc hắn không thể quên thiếu nữ kia. Ai ngờ ít ngày trước, vừa đúng lúc gặp Quân Mộng Liên, phát hiện trong tay nàng lại có ngọc bội mình đánh rơi ở nhà kia vào hai năm trước, bởi vậy cũng nhận định người lúc trước cứu hắn là nàng. Trên da thịt như tuyết nhiễm một tia đỏ ửng, Quân Mộng Liên thẹn thùng nhìn nam nhân tuấn dật bên cạnh, khó tránh khỏi lộ ra vẻ đáng yêu của tiểu nữ nhi. “Phụ thân, lần này chúng con trở về, một là bởi vì Thiếu Thần ca ca định kết thân với Quân gia chúng ta, rất nhanh sẽ có thư mời.” Nói đến đây, Quân Mộng Liên hơi cúi thấp đầu xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cần có thể gả cho Thiếu Thần ca ca, nàng chẳng những là hoàng tử phi của Chu Hương quốc, hơn nữa ở trong Thanh Minh Phái cũng không có ai dám khinh nhục, lúc đó, những người từng bắt nạt nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ biết thủ đoạn của nàng! Có lẽ thân là đệ tử Thanh Minh Phái, rất nhiều người đều cho rằng nàng rất vinh quang, nhưng mà có bao nhiêu người biết trong môn phái cá lớn nuốt cá bé? Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, cũng chỉ ngang với người hầu trong thế gia. Không thể với Thiếu Thần ca ca căn bản là đệ tử hạch tâm này. “Thứ hai, chính là vì ba tháng sau bên trong Hoàng Đô Hương thành ở Chu Hương quốc tổ chức đại bỉ tuyển chọn, cho nên, lần này Thiếu Thần ca ca đến Quân gia chính là vì tuyển cử một ít thiên tài đến tham gia đại bỉ kia.” Khóe môi của Quân Mộng Liên nở nụ cười dịu dàng, y phục trắng thánh khiết thuần tịnh như bạch liên lay động ở trong gió, như không lây dính hơi thở trần thế. “Nếu có thể trổ hết tài năng ở trên tuyển chọn đại bỉ, thì có thể lấy được tư cách tiến vào môn phái, mà lần này môn phái tổ chức tuyển chọn cũng không chỉ một Thanh Minh Phái, nhưng mỗi môn phái chỉ có thể đề cử một thế gia dự thi, vừa vặn lần này người phụ trách đề cử là Thiếu Thần ca ca, cho nên, con xin hắn để lại tư cách này cho Quân gia.” Thiếu nữ nói lời trong lòng Quân Tử Duy, khiến trái tim của ông ta đều nhịn không được đập nhanh. Ở trên đại lục, thế gia đều là mấy vạn, cho dù là thế gia nhất lưu đều đã ngàn cái, mà mỗi môn phái chỉ có một đề cử tư cách, dù là như thế nào cũng không đến lượt trên đầu Quân gia. Yết hầu di chuyển lên xuống, Quân Tử Duy ngăn kích động ở trong lòng, cười to nói: “Ha ha, ta đây lập tức đi gọi tất cả tộc nhân bên ngoài Quân gia trở về, dùng phương pháp thi đấu đến quyết định ai sẽ đi.” Quân Mộng Liên mím môi cười khẽ, lại ở trong nhấy mắt rũ mắt kia, trong đôi mắt xẹt qua một tia âm u. Lần này nàng trở về, thật sự còn vì một việc…… Bóng đêm kéo ra. Ánh trăng chiếu xuống, chiếu ở trên y phục trắng như hoa sen ưu nhã kia của Quân Mộng Liên, khóe môi của nàng ta chứa nụ cười ưu nhã, trong đôi mắt lại có cao ngạo gần như không thể thấy, mỉm cười nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt nàng. “Đường ca, lần này muội muội tìm huynh là vì một việc.” Quân Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, không tức giận hỏi: “Có chuyện gì nhanh nói đi.” Quân Mộng Liên cũng không vì thái độ của hắn mà tức giạn, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội, đặt ở trước mặt Quân Nhất Phàm: “Không biết đường ca còn nhớ vật này không? Ta muốn biết, lúc trước ngươi lấy đồ này đến cho ta, rốt cuộc là từ chỗ nào.” Nhìn khuôn mặt nghiêm <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3456574.png" data-pagespeed-url-hash=2139966186 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>