Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Chương 32
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Vũ đi vào Quân gia, đã thấy được phụ tử Quân nhị gia đang đi đến, mày nhàn nhạt một chọn, xem ra tin tức của bọn họ vẫn kịp thời, chính mình mới đi vào gia tộc đã bị đuổi ra ngoài.
Ở trong trí nhớ, lúc này Quân Tử Duy đã đi đón Quân Mộng Liên, cũng không ở nhà, khó trách Quân Nhất Phàm sẽ đến tiền viện……
“Quân Thanh Vũ, ngươi còn không biết xấu hổ mà trở về?”
Sắc mặt của nhị gia xanh mét, oán hận lườm Quân Thanh Vũ.
Quân Thanh Vũ nhướng mày cười nói: “Có phải ngươi nên hỏi vì sao ta còn sống hay không?”
“Ngươi……” Sắc mặt của nhị gia đại biến, hung ác cắn răng, ánh mắt hung ác như có thể cắt nàng thành vạn đoạn: “Ngươi trả lời trước một tháng này ngươi đã đâu? Loại người không để gia tộc vào mắt như ngươi, một tháng ra cửa không về thì có gì tư cách bước vào Quân gia?”
Nhìn khuôn mặt tức giận của nhị gia, Quân Thanh Vũ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thanh lãnh chứa tia khiến người ta kiêng dè.
“Ta sao không trở lại, không phải nhị bá rõ nhất sao?”
Hai tay đặt ở hai chân nắm chặt thành quyền, nhị gia hít sâu một hơi, ông ta hiểu rõ để đại ca biết chuyện mình đuổi giết Quân Thanh Vũ sau đó sẽ phải gánh vác hậu quả.
Mà bây giờ muốn giết người diệt khẩu, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
“Quân Thanh Vũ, nếu ngươi vẫn luôn không trở về thì cũng thôi, bây giờ nếu ngươi đã trở lại, nhất định sẽ hối hận! Chắc chắn ngươi cũng biết chất nữ Mộng Liên của ta đã trở lại, đến lúc đó, ngươi còn muốn có lành sao?” Nhị gia hừ lạnh một tiếng, trong mắt chứa tia lạnh lẽo.
Khóe môi nhếch lên, Quân Thanh Vũ thật sự rất muốn nói cho ông ta, nàng chờ mong chính là Quân Mộng Liên trở về.
Nữ nhân này đã từng mang đến cho nàng đau xót quá lớn, cũng đoạt đi tính mạng của người thân nhất trong cuộc đời của nàng, cho nên, nàng sẽ khiến cho nàng ta nếm chịu một chút cảm giác sống không bằng chết như thế nào.
Cái loại thống khổ này, so với nàng gây ra cho Mục Thanh chính là gấp trăm lần không ngừng!
“So với ta, hình như Quân Nhất Phàm gặp được càng thêm thống khổ, tính cách của Quân Mộng Liên di truyền từ phụ thân của nàng, luôn căm thù đến tận xương tuỷ với phế vật.”
Đôi mắt đầy ý cười đặt ở trên người Quân Nhất Phàm, Quân Thanh Vũ cong môi nói.
Nhị gia vừa định tức giận, ngay vào lúc này, một thị vệ hoang mang chạy đến báo: “Nhị gia, Mục gia, gia chủ Mục gia dẫn theo một đám người đánh đến.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của nhị gia cứng lại, khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Đều đi theo ta nhìn xem!”
Ngoài cửa lớn sơn đỏ của Quân gia, Mục Phi Nhiên dẫn theo một đám người hùng hổ xông đến, mà ở phía sau ông có khênh một cái cáng, nằm trên cáng là một thanh niên nửa chết nửa sống.
Quân nhị gia nhìn một cái đã nhận ra thanh niên kia là Mục Thanh của Mục gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xem bộ dáng này hình như là bị đánh không rõ.
“Mục gia chủ, Đây…… Sao lại thế này?”
“Sao lại
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3456572.png" data-pagespeed-url-hash=1550966344 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
41 chương
437 chương
65 chương