Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Một khuôn mặt góc cạnh hiện ra ở trước mặt nàng.
Ngũ quan của nam nhân như đao khắc, hai mày kiếm kéo ngang đến tóc mai, tóc dài lửa đỏ khiến cả người hắn đều hiển ra một cảm giác khí phách, môi đỏ gợi cảm khẽ cong lên nhợt nhạt, làm tôn lên đôi mắt đỏ của hắn kia càng lúc càng lãnh khốc yêu dã, như vạn vật bễ nghễ thiên hạ. Mà ở trong thiên hạ này, chỉ có hắn mới có thể mặc y phục màu đỏ có loại hương vị này.
Mặc dù lúc này lấy khuynh thế phong hoa cũng đều khó có thể dùng để hình dung nam nhân.
Khiến cho Quân Thanh Vũ kinh ngạc chính là thân khí thế cường hãn kia của hắn, ở cuộc sống trước khi nàng cũng không phải là không gặp được cao thủ, năm đó Quân Mộng Liên đã là cường giả số một số hai của Chu Hương quốc, nhưng nàng tin tưởng, cho dù là một trăm Quân Mộng Liên cũng không phải là đối thủ của hắn.
Quân Thanh Vũ khẽ nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện ra một tia kiêng kị, ngay ở lúc nàng lại nhìn về phía nam nhân lần nữa, bất ngờ chạm phải đôi mắt đỏ lãnh khốc yêu dã kia……
Trong nháy mắt, trong lòng nàng phát ra rung động rất nhỏ.
Đã trải qua đời trước, nàng vốn tưởng rằng gặp qua người muôn hình muôn vẻ, lại chưa bao giờ có một người có được ánh mắt như thế, ở trong mắt nam nhân, nàng thấy được tính lạnh nhạt và tàn nhẫn với người, đoán chừng là giết mọi người khắp thiên hạ thì người nam nhân này đều sẽ không nhăn mày! Mà rốt cuộc ít nhiều gì cũng từng chém giết qua, mới có thể khiến người ta trở nên lãnh khốc vô tình, không có tính người như vậy?
“Chỉ sợ có một trăm con kiến kia cũng không xứng đánh đồng với ta.”
Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc khiến cho Quân Thanh Vũ đột nhiên hồi thần lại, nhưng căn bản không cho nàng nghĩ nhiều, bên tai lại vang lên lời nói của nam nhân lần nữa: “Một con kiến mà thôi, mặc dù là hơn một ngàn con hơn vạn con, vẫn là con kiến bé nhỏ không đáng kể, nếu không phải vì dẫn ngươi về mười năm trước, tổn thương chín phần công lực của ta, con kiến kia ta chỉ cần thổi một hơi là có thể khiến nàng ta rơi tan xương nát thịt.”
Bây giờ khiến Quân Thanh Vũ chấn động đã không phải đối phương có thể nghe được lời nói trong lòng mình, mà nàng có thể trùng sinh đến mười năm trước, lại chính là kiệt tác của người nam nhân này……
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mà có quan hệ gì với Chu Tước Bảo Đỉnh?
“Ha ha, tiểu chủ nhân, hãy để lão đạo đến giải thích cho ngươi đi.”
Giọng nói già nua khẽ chứa ý cười vang lên từ phía sau Quân Thanh Vũ, nàng vừa định xoay người, đã có một y phục xanh phất quá, rồi sau đó lão giả tóc bạc đã đứng ở bên cạnh nàng.
Thoạt nhìn gương mặt của lão giả hiền từ, tóc bạc rất có khí thế tiên phong đạo cốt, hắn đang nhã nhặn nhìn Quân Thanh Vũ, cười ha hả nói: “Tiểu chủ nhân, năm đó lúc ngươi đưa Bảo Đỉnh vào trong cơ thể của Quân Mộng Liên, thực lực của Chu Tước đại nhân không thể khôi phục, càng không thể đạt thành hồn khế với ngươi, lại bởi vì một số hạn chế, khiến cho hắn không thể rời khỏi Bảo Đỉnh, mà Bảo Đỉnh không được triệu hoán, cũng chỉ có thể ở trong cơ thể nữ nhân kia, cũng may Chu Tước Bảo Đỉnh mệnh định chi chủ, cũng chính là rốt cuộc tiểu chủ nhân ngươi nắm giữ phương pháp triệu hoán, thời khắc cuối cùng, vì cứu lại tính mạng của tiểu chủ nhân, đại nhân tự tổn hại chín phần công lực, xoay chuyển thời không, đưa tiểu chủ nhân về mười năm trước.”
Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, xoay chuyển thời không? Thật sự cần bao nhiêu đại lực lượng?
“Nói như vậy, hắn vẫn luôn không thể rời khỏi Chu Tước Bảo Đỉnh?”
“Không.” Lão giả lắc đầu: “Nếu thực lực của Chu Tước đại nhân hoàn toàn khôi phục, là có thể rời khỏi bảo đỉnh, trừ lần đó ra, chỉ cần không phải cách tiểu chủ nhân quá xa hoặc đi ra khỏi Chu Tước Bảo Đỉnh thời gian quá dài, hắn vẫn có thể xuất hiện ở đại lục, ha ha, đây cũng chính
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3455768.png" data-pagespeed-url-hash=3158265954 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
63 chương
52 chương
38 chương
194 chương
184 chương
3 chương