Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Chương 204
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Ngọc Nhi.”
Bắc Thần nhịn không được ôm Tiêu Ngọc Nhi vào trong lòng, đau lòng nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra…”
Lông mi của Tiêu Ngọc Nhi run rẩy, hơi rũ xuống, nàng lẳng lặng rúc vào trong lòng Bắc Thần, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại…
Chuyện hơn hai mươi năm trước, là vết thương cả đời nàng vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Cũng may, hiện tại bên người nàng, ít nhất có hắn…
“Quân nha đầu, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Vân Hải mới từ trong phòng luyện trận đi ra, đã thấy được Quân Thanh Vũ đi ra ngoài liên minh, vội vàng gọi nàng dừng chân lại.
Quân Thanh Vũ dừng bước một chút, quay đầu nhìn lão giả bước nhanh đi tới phía sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ha ha…” Vân Hải cười hai tiếng: “Nha đầu, danh sách ngươi muốn ta đã lấy được đến tay, hơn nữa, theo tin tức của thủ hạ ta, ngoại công ngươi đang đi đến nơi này.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, nhận danh sách Vân Hải đưa đến, hơi cong khóe môi lên: “Đã tới tay sao? Ta cũng nên tính sổ với Cảnh gia rồi, với bọn họ, ta đã không muốn kéo dài, sau đó nếu ông ngoại tới, trực tiếp để ông ấy đi Cảnh gia tìm ta.”
Khi nói lời này, trong ánh mắt Quân Thanh Vũ hiện ra một tia thanh lãnh, còn có nhiều sát khí bắn ra hơn.
Từ khi biết nguyên nhân chân chính mẫu thân chết, không có lúc nào là nàng không chờ ngày này, rất nhanh, ngày hôm nay đã đến…
Trong Cảnh gia, mọi người không biết tai vạ đến nơi chút nào, còn đang suy nghĩ nên thông qua Quân Thanh Vũ nịnh bợ minh chủ Liên Minh Luyện Trận như thế nào.
Lại ở một khắc này, một giọng nói vội vã truyền vào: “Gia chủ, Quân Thanh Vũ và Hiên thiếu gia tới…”
Ánh mắt của Cảnh Phàm trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia u ám, lạnh lùng phân phó nói: “Để cho bọn họ vào!”
“Vâng, gia chủ.”
Rất nhanh, dưới ánh mặt trời, một bạch y thanh lãnh đập vào trong mắt mọi người, đi ở bên cạnh nàng chính là một nam nhân tuấn mỹ thanh nhã, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn nở nụ cười động lòng người.
“Khụ khụ!”
Cảnh Phàm ho khan hai tiếng, mắt lạnh đảo qua người bước đến, không nóng không lạnh nói: “Các ngươi đã trở lại? Nếu đã trở lại, ta sẽ để người chuẩn bị phòng cho các ngươi.”
Mặc kệ nữ nhân này dùng phương pháp gì nịnh bợ Thiên Hải, không gì đáng trách, hiện tại nàng có tác dụng rất lớn với ông ta…
“Ta tới nơi này, là muốn hỏi vài chuyện.”
Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên, không coi ai ra gì ngồi xuống, khóe môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt dị thường thanh lãnh: “Không biết lúc trước rốt cuộc có bao nhiêu người đi đại lục Cổ Võ vũ nhục mẫu thân của ta!”
“Hừ!” Vân Quân hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói: “Không có bất kì kẻ nào đi vũ nhục nàng, là nàng tự mình tự rước lấy nhục! Chẳng trách bất kì kẻ nào, có một số người thân phân cao quý, nàng tuyệt đối không xứng đôi! Nàng ta lại mặt dày mày dạn muốn dây dưa phu quân của ta, không phải tự rước lấy nhục thì là cái gì?”
“Vân Quân!”
Sắc mặt Cảnh Vân Dục khẽ biến, lạnh giọng chặn ngang lời Vân Quân nói.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Vân Quân vặn vẹo, phẫn nộ mà căm hận nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.
Tiện nữ nhân Tiêu Ngọc Nhi kia đã chết, vì sao phải để lại tạp chủng như thế? Lúc trước, bà ta đã khai ân giữ lại cả nhà Tiêu gia, cũng đã đủ rộng lượng rồi, thật không biết nữ nhân này dựa vào cái gì tìm tới cửa!
“Thanh Vũ.” Cảnh Vân Dục áy náy nhìn Quân Thanh Vũ: “Chuyện quá khứ đã qua, con đã là huyết mạch Ngọc Nhi lưu lại, ta nhất định sẽ dùng ngày tháng về sau tới bồi thường cho con, hy vọng con có thể cho ta một cơ hội.”
Ánh mắt thanh lãnh đặt vào trên người Cảnh Vân Dục, Quân Thanh Vũ trào phúng nở nụ cười: “Ta chỉ là muốn gặp một số người đã từng đi đại lục Cổ Võ nhục nhã mẫu than của ta, nếu ngươi không muốn, ta cũng tìm ra bọn họ từ nơi này!”
Dứt lời, nàng nâng tay ngọc lên, một danh sách xuất hiện ở trong tay của nàng.
“Tên người lúc trước đều ở trên danh sách này, ta muốn ở trong mười lăm phút nhìn thấy những người này!” Quân Thanh Vũ khẽ nâng ánh mắt lên, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, lại như một cổ lực lượng xuyên vào lòng người.
“Cảnh Vân Dục, Vân Quân, ta đã sớm nói qua, ta là vì báo thù mà đến, người đã từng tổn thương mẫu thân ta, một người ta đều sẽ không bỏ qua!”
Quân Thanh Vũ nói như là một cây búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Cảnh Vân Dục, bước chân của ông ta lảo đảo về phía sau vài bước, thống khổ nhắm hai mắt lại.
“Còn có ngươi……” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Cảnh Vân Dục: “Ngươi chỉ là một nam nhân ích kỷ, lợi dục công tâm, không xứng được mẫu thân ta yêu!”
“Không!” Cảnh Vân Dục mở hai mắt ra, bi thống biện giải nói: “Ta xác thật yêu Ngọc Nhi, chỉ là có chút chuyện ta cũng là bất đắc dĩ, nếu ta là một người thường, ta có thể ở bên nàng, đáng tiếc, ta là người Cảnh gia, thân phận địa vị cách xa nàng, nếu ta không phụ trách với Vân Quân, chỉ biết khơi mào chiến hỏa hai nhà, cho nên, không thể không từ bỏ tình cảm chân thành trong lòng.”
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc.
“Ngươi không phải là một trượng phu tốt, cũng không phải là một phụ thân tốt, nhưng ngươi xác thật làm tốt địa vị tôn tử Cảnh gia, nhưng ánh mắt và vận khí lại không tốt, cũng chú định vận mệnh cuối cùng của Cảnh gia các ngươi mắt chó nhìn người thấp.”
“Ầm!”
Cảnh Phàm đập một chưởng ở trên bàn, tức giận đứng lên giận dữ hét: “Ngươi vừa nói cái gì? Ai mắt chó nhìn người thấp? Một nữ nhân thế tục mà thôi, căn bản không xứng là người Cảnh gia chúng ta! Tiểu nha đầu, ta nể mặt ngươi là huyết mạch của Cảnh gia, ý tốt để ngươi trở về, ngươi lại không cảm kích, đừng tưởng ngươi nịnh bợ Liên Minh Luyện Trận là có thể muốn làm gì thì làm, nói đến cùng, cũng chỉ là một tiện nhân vì đạt được mục đích không tiếc bán đứng mình và linh hồn mà thôi, không có gì khác mẫu thân kia của ngươi!”
Ầm!
Trên người Quân Thanh Vũ phát ra ý cuồng nộ, ánh mắt thanh lãnh càng thêm lạnh lẽo, khí thế kia quanh quẩn ở quanh người, như cuồng phong thổi tung bay tóc đen kia.
“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao người trên danh sách ra đây, bằng không, ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ!”
“Ha ha!” Cảnh Phàm cười to hai tiếng, tàn nhẫn nói: “Cảnh gia ta không phải loại người như ngươi có thể tùy ý khinh nhục! Người đâu, bắt nha đầu này lại cho ta!”
Lòng của Cảnh Vân Dục bỗng dưng run lên, vội vàng nói: “Phụ thân, nàng là nữ nhi của con!”
“Hừ!” Cảnh Phàm hừ lạnh một tiếng: “Cảnh gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tán thành nàng, Vân Dục, nếu con muốn giúp nàng, sau này, Cảnh gia chúng ta nhất định sẽ thua ở trong tay nàng, trừ phi hiện tại nàng chết, nếu không nhiều năm sau sẽ điên đảo chính là toàn bộ Cảnh gia, nữ nhân này không có bản lĩnh khác, năng lực quyến rũ người lại rất mạnh, không thể không làm người phòng bị! Con là muốn Cảnh gia tồn tại, hay là muốn nàng tồn tại?”
Cảnh Vân Dục nắm chặt nắm tay run rẩy, ông ta thống khổ nhắm hai mắt lại, như gian nan quyết định ở trong lòng…
Cho dù như thế nào, Cảnh gia này đều là nơi sinh dục ông, bồi dưỡng ông, mà nữ nhi từ nhỏ đều chưa từng gặp qua, đương nhiên sẽ không có tình cảm gì quá sâu.
Vì nàng liên lụy toàn bộ Cảnh gia,
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465839.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465839.png" data-pagespeed-url-hash=2835613140 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
26 chương
100 chương
173 chương
54 chương
21 chương
13 chương
9 chương