Edit: Thiên Hạ Đại Nhân “Cảnh Nguyệt Hiên, kế tiếp, có phải ngươi nên nói cho ta chuyện của ngươi hay không?” Trong sương phòng xa hoa của tửu lầu, ánh mắt Quân Thanh Vũ dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt. “Chuyện này nói ra thì rất dài.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Nguyệt Hiên nở nụ cười ưu nhã, trong mắt hiện ra tia sáng nhu hòa: “Thật ra……” “Ầm!” Ngay ở lúc Cảnh Nguyệt Hiên muốn mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở ra, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa, trong đôi mắt ưu nhã xẹt qua một tia âm u. Đi vào phòng chính là một đám nam nhân thanh niên mặc cẩm y hoa phục, chỉ thấy thanh niên đi ở đàng trước mặt mày kiêu căng, ngạo mạn nhìn Cảnh Nguyệt Hiên. “Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi lại ở nơi này!” Thanh niên cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, vừa thấy, rốt cuộc không thể thu ánh mắt lại, trong mắt chứa tia kinh diễm. “Cô nương, ngươi đi theo tiểu tử Cảnh Nguyệt Hiên này tuyệt đối không có tiền đồ, hắn cũng chỉ là nhi tử tư sinh của tam thúc ta mà thôi, ta mới là người thừa kế Cảnh gia, nếu đi theo ta, tuyệt đối mạnh hơn tiểu tử này……” Nói xong, thanh niên giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt của Quân Thanh Vũ. Mà ngay ở lúc ngón tay của hắn tiếp xúc đến đối phương, một cây quạt ngăn ở trước mặt hắn. “Cảnh Diệp, nàng…… Không phải ngươi có thể động.” Bên tai truyền đến giọng nói ưu nhã êm tai của nam nhân, chỉ là ở trong giọng nói kia chứa tia lạnh lẽo khiến cơ thể của Cảnh Diệp chấn động, chợt trường bào trăng non kia xuất hiện ở trước mặt hắn, chặn ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ của hắn…… Sắc mặt của Cảnh Diệp trầm xuống: “Cảnh Nguyệt Hiên, lời này của ngươi là có ý gì? So với ngươi, ta càng dễ dàng đạt được trái tim của mỹ nhân hơn!” Từ khi Cảnh Nguyệt Hiên trở lại Cảnh gia, Cảnh Diệp đã rất không phục, tiểu tử này có cái gì tốt, cũng chỉ là một nhi tử tư sinh mà thôi, gia gia coi trọng hắn như thế, cho nên khi nghe nói Cảnh Nguyệt Hiên dẫn theo một cô nương tới nơi này, hắn đã cố ý đến tìm tra. Bốp! Hắn đánh bay cây quạt chặn mình một cái, giơ tay phải bắt về phía bả vai của Quân Thanh Vũ, ngay ở lúc móng sói của hắn sắp rơi xuống, một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, cầm chặt cổ tay của hắn. Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, rồi sau đó tiếng Cảnh Diệp gào như heo chấn vang toàn bộ tửu lầu, hắn đau đến sắc mặt dữ tợn, ánh mắt phẫn nộ nhìn Cảnh Nguyệt Hiên. “Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi thật to gan, lại bẻ gãy cánh tay của ta, ngươi sẽ hối hận!” Cảnh Diệp che lại cánh tay rụng rời của mình, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta đã cảnh cáo ngươi.” Cảnh Nguyệt Hiên cong môi cười, nụ cười kia phương cúc thanh nhã, giọng nói mát lạnh kia như nước suối chảy qua ào ạt: “Nhưng ngươi không nghe thấy……” Ngụ ý, nếu ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi không nghe ta cảnh cáo, vậy ra tay cũng là không gì đáng trách…… “Ngươi chờ cho ta!” Cảnh Diệp hung hăng nhìn Cảnh Nguyệt Hiên: “Chúng ta đi!” Xoạt một tiếng, mọi người đều thối lui ở một khắc này, Cảnh Nguyệt Hiên nhìn bóng dáng những người đó biến mất, thật lâu sau đi tới trước mặt Quân Thanh Vũ ngồi xuống. “Để ngươi chê cười rồi.” Cảnh Nguyệt Hiên cong môi cười, giọng ôn nhu nói. “Cảnh Nguyệt Hiên,” Quân Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Nguyệt Hiên: “Ngươi là dòng chính Cảnh gia? Vậy ngươi có biết quan hệ giữa // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465776.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465776.png" data-pagespeed-url-hash=2914612436 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>