Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Chương 152
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Phu…… Phu quân, chàng…… Khụ khụ……”
Ân Phi Phi ho khan, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ánh mắt kinh hoảng.
Tại sao lại như vậy?
Sao độc trong cơ thể phu quân lại bị giải trừ?
Xong rồi, mình lợi dụng ông làm nhiều chuyện như vậy, nam nhân này nhất định sẽ không bỏ qua cho bà……
Mọi người đều vì biến cố đột phát này ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là người còn sống của Quỷ Sát Môn, môn chủ sủng ái phu nhân là mọi người đều biết, vì sao bây giờ lại động thủ với phu nhân?
“Tiện nhân!”
Sắc mặt Hoa Linh âm trầm, bàn tay vung lên, ném Ân Phi Phi xuống mặt đất, thái dương nổi gân xanh: “Ngươi lại thừa dịp ta say rượu bò lên trên giường ta, làm ta ngộ nhận ngươi là Ân Linh, còn khống chế ta! Hơn nữa làm hại ta tự tay hại chết nữ nhân ta yêu nhất! Dù là thiên đao vạn quả ngươi cũng khó giảm mối hận trong lòng của ta!”
Như ngũ lôi oanh đỉnh, lời nói này của Hoa Linh khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Mười mấy năm trước lão nhân ở Quỷ Sát Môn đều biết Hoa Linh yêu thương phu nhân tiền nhiệm Ân Linh, sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả ân ái lúc trước đều không còn, còn vì một Thần Quả giết chết cả nhà Ân gia, tạo thành huyết án chấn động một thời.
Hiện giờ bọn họ mới biết được, thì ra những năm gần đây môn chủ đều bị Ân Phi Phi khống chế.
Sắc mặt Ân Phi Phi vừa xanh vừa trắng, bà ta khẩn trương nắm chặt nắm đấm, đáy mắt căm giận, dựa vào cái gì Ân Linh có thể được ông yêu, mà mình bởi vì sinh ra không tốt mà trở thành nha hoàn?
Bà không cam lòng!
Nguyên nhân chính là vì không cam lòng này, cho nên, bà ta mới trộm bò lên trên giường Hoa Linh, hoàn thành chuyện tốt……
Hoa Linh quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc Y đang khiếp sợ, hai hàng lệ từ trong mắt vẩn đục chảy xuống, ông run rẩy vươn tay mình ra, như muốn vuốt ve đối phương.
Cho dù biết Hoa Linh không thể đụng vào mình, nhưng mà, Hoa Lạc Y vẫn nghiêng người, tránh thoát tiếp xúc của ông ta……
Lòng của Hoa Linh như bị một bàn tay hung hăng xé rách, đau không thể kềm chế, ông bi thương nhìn nam nhân rất giống mình trước mặt, yết hầu nghẹn ngào nói: “Lạc Y, những năm gần đây để con chịu khổ rồi……”
Đại thiếu gia từ trước đến nay đều được ông nuông chiều này, khi nào phải sống cuộc sống lưu lạc này? Ông thật sự không thể tin được, những năm gần đây, hắn tránh được lần lượt đuổi giết như thế nào.
Hoa Lạc Y cười lạnh: “Chịu khổ không phải là ta, là mẫu than đã đã vào hoàng tuyền kia của ta!”
Từng câu từng chữ của hắn đều như là dùng một cây đao đang đào thật sâu vào trong lòng của ông.
Nếu năm đó ông không say rượu, càng không ngộ nhận Ân Phi Phi là Ân Linh, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra……
Nhưng cuối cùng, ông giết nữ nhân mình yêu, khiến bà ôm hận mà chết.
Ông vĩnh viễn không thể quên, một cái nhìn mình cuối cùng của nữ nhân kia, là tuyệt vọng và cừu hận như vậy……
Hoa Quý Nguyệt nằm trên mặt đất kinh sợ, nàng vẫn luôn là công chúa trong Quỷ Sát Môn, phụ mẫu hận không thể đưa đồ toàn bộ tốt nhất cho nàng, cũng nuôi nàng thành tính cách không ai bì nổi.
Ai biết, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước.
Hoa Quý Nguyệt hận không
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3463344.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3463344.png" data-pagespeed-url-hash=3598399071 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
26 chương
100 chương
173 chương
54 chương
21 chương
13 chương
9 chương