Vô Tận Vũ Trang
Chương 134 : Đô Thị Cân Đối (Thượng)
“Ngươi tốt nhất đừng để nó lại chạy lung tung, tại đây khắp nơi đều là người máy.” Marcus nói.
“Ngài nói chí phải, vô cùng cảm tạ ngài nhắc nhở.” Thẩm Dịch gật gật đầu biểu lộ thành khẩn với Marcus, rồi chỉ sang Tập Tiểu Phàm: “Nếu ngài không ngại…”
“Đương nhiên.” Marcus rất lịch sự lui về phía sau một bước.
Thẩm Dịch bước nhanh tới trước người Tập Tiểu Phàm, ngồi xổm xuống nói với cậu: “Tiểu Phàm, lại đây với anh.”
Tập Tiểu Phàm chỉ nghiêng đầu nhìn bầu trời bao la trên đỉnh.
Ánh mắt cậu trống rỗng, phảng phất như đã chết.
Thẩm Dịch tiến lên bắt lấy cánh tay Tập Tiểu Phàm, nhấc cậu lên, Tập Tiểu Phàm giống như một con mèo bị dẫm đuôi, điên cuồng nhảy dựng, dốc sức liều mạng vặn vẹo thân thể của mình la to: “Mẹ ơi… ba ơi… mẹ ơi… ba ơi!”
Tiếng la thê lương, ngữ âm bén nhọn làm chấn động tâm can.
Thẩm Dịch hét lớn: “Được rồi được rồi, bình tĩnh một chút, anh dẫn em đi gặp ba mẹ em nhé? Đừng náo loạn nữa, tại đây khắp nơi đều là người máy, em cứ chạy loạn như thế, anh sẽ không thể bảo hộ được em.”
“Về nhà… về nhà…”
“Nếu như em có thể giữ yên lặng, anh sẽ dẫn em về nhà!”
Tập Tiểu Phàm rốt cục bất động.
Thẩm Dịch kẹp lấy cậu quay trở về.
Đến bên cạnh Chu Nghi Vũ và Kim Cương, hắn buông Tập Tiểu Phàm xuống, thiếu niên ngơ ngác đứng thẳng, không có chút biểu lộ nào.
Trong miệng cậu vẫn còn lẩm bẩm: “Về nhà…”
Kim Cương nhìn cậu thở dài một tiếng, hắn xoa xoa đầu thiếu niên, dùng tận khả năng buông lỏng ngữ điệu nói: “Đừng quá lo lắng, đợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bọn anh sẽ đưa em về nhà.”
“Nơi đó… không phải… nhà…” Âm thanh ngốc trệ chất phác của Tập Tiểu Phàm như u hồn bay tới.
Lòng Kim Cương chấn động.
Hắn nhìn Thẩm Dịch, gương mặt Thẩm Dịch không chút biểu tình.
Đúng vậy a, đó không phải nhà!
Bất luận Huyết Tinh đô thị tốt cỡ nào, an toàn cỡ nào, nơi đó cũng không phải là nhà!
Có lẽ đời này, bọn hắn đều không thể về đến nhà.
Thẩm Dịch quay đầu lại nhìn nhìn Marcus xa xa, Kyle Reese và Star đã từ trên mái nhà đi xuống, đứng sau lưng Marcus, ba người cùng một chỗ nhìn sang bên này.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch xuất ra chút ít đồ ăn từ Huyết Tinh văn chương nhét vào tay Kim Cương: “Đưa cho bọn họ.”
Kim Cương cầm đồ ăn sải bước đi tới giao cho Marcus.
Hai đứa nhỏ hiển nhiên đã rất đói bụng, chứng kiến đồ ăn vội vàng tiếp nhận gặm lấy gặm để.
“Bộ dạng các ngươi thoạt nhìn không quá giống bị đuổi giết.” Chứng kiến những đồ ăn kia, lại nhìn thấy phục trang trên người đối phương, Marcus đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Những thức ăn này rất không tồi, có điểm tâm tinh mỹ đến từ Trung Hoa, gan ngỗng Pháp và trứng cá muối, còn có một chút thịt hộp. Những vật này cho dù trước khi Marcus ngủ say đều khó có thể được thưởng thức —— trước khi bị cải tạo thành nửa Robot, ông vốn là một gã tội phạm trong nhà tù liên bang Mỹ, bị phán tử hình lại đồng ý giao thi thể của mình cho một nhà khoa học tiến hành nghiên cứu… Lúc đó còn chưa tận thế.
Mà bây giờ bốn người đàn ông đứng trước mắt mình, mỗi người đều mặc quần áo chỉnh tề sạch sẽ, mặc dù có chút dấu vết phong trần mệt mỏi, nhưng quần áo lại mới tinh, hơn nữa gu ăn mặc đều rất không tồi, ngay cả thiếu niên mắc bệnh tự bế kia cũng được mặc một chiếc sơmi sạch sẽ trắng noãn, cộng thêm một chiếc áo khoác màu đen —— đầu năm nay ngay cả tìm một bộ quần áo vừa người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho dù Thẩm Dịch nói dối rất hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn còn cần giải thích một chút, cớ gì mà bọn hắn có thể bảo trì sinh hoạt như vậy trong thời đại hỗn loạn khiến ai nhìn cũng tuyệt vọng thế này.
Mấy phút đồng hồ trước, đồ ăn của Marcus chỉ là thịt sói con mới sinh ra hai ngày.
Thẩm Dịch bước nhanh tới: “Trong lúc bọn tôi đang trốn tránh Terminator đuổi giết thì vô tình phát hiện một căn phòng dưới đất. Chỗ đó chất đầy các loại thức ăn, đồ dùng hàng ngày và vũ khí, rất nhiều món chưa từng đụng đến. Người sở hữu căn phòng đã chết, chết vì bệnh… Người nọ đã không trữ thuốc cho mình. Chúng tôi lấy đi bộ phận trong đó rồi tiếp tục lên đường.”
“Căn phòng dưới đất kia cách nơi này xa không?” Kyle Reese hỏi.
“Rất xa, chúng tôi một đường tới đây đã chết mất mấy đồng bọn.”
Đáp án này khiến cho thiếu niên Kely rất là nhụt chí.
“Các ngươi chuẩn bị đi đâu?” Marcus hỏi.
Thẩm Dịch cười cười: “Thưa ngài, tôi rất cảm tạ ngài đã cứu mạng em trai tôi, nhưng tôi không phải phạm nhân của ngài, không có nghĩa vụ trả lời tất cả vấn đề của các vị. Để cảm tạ ngài cứu người, tôi sẽ lưu lại cho các vị chút ít đồ ăn, sau đó… Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra.”
“Xin đừng hiểu lầm!” Kely kêu to lên: “Bọn em chỉ là muốn đi tìm quân kháng chiến, tìm ngài John Connor. Ngài sẽ dẫn dắt chúng ta đối kháng máy móc. Các anh có muốn đi tìm quân kháng chiến không?”
Thẩm Dịch nhìn vẻ mong đợi trên mặt Kely, hắn lắc đầu: “Không, bọn anh không phải là muốn đi tìm quân kháng chiến. Bọn anh chỉ lang thang khắp nơi, chạy trốn, tránh né máy móc đuổi giết. Anh nghĩ chúng ta không cùng đường.”
“Anh không thể nào vĩnh viễn tránh né bọn chúng, chúng ta phải đứng ra đấu tranh!” Kely kêu to.
Với tư cách cha đẻ “tương lai” của lãnh tụ nhân loại John Connor, nhóc Kely đã thể hiện ra dũng khí của bản thân.
Ngay lúc Kyle Reese nói ra những lời này, Huyết Tinh văn chương trên tay Thẩm Dịch đột nhiên vang lên tích tích.
“Bổ sung nhiệm vụ kịch bản: Lời mời của Kyle Reese, bảo hộ an toàn tánh mạng Marcus và Kyle Reese. Marcus tử vong, khấu trừ 2000 điểm Huyết Tinh. Kyle Reese tử vong, khấu trừ 3000 điểm Huyết Tinh. Không đủ điểm Huyết Tinh, gạt bỏ. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, không được áp dụng bất luận biện pháp mang tính cưỡng chế nào với Kyle Reese và Marcus, nếu không sẽ căn cứ trình độ cưỡng chế khấu trừ điểm Huyết Tinh. Bản nhiệm vụ là nhiệm vụ tập thể, một người tiếp nhận, toàn bộ gánh. Phải chăng tiếp nhận?”
Thẩm Dịch ngơ ngác, ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Chu Nghi Vũ và Kim Cương đã nhìn vào Huyết Tinh văn chương trên cổ tay mình, hiển nhiên cũng nhận được chỉ thị đồng dạng.
Chớp mắt, một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Thẩm Dịch, hắn nắm một phát lấy người Kim Cương, chặn tay lại, đồng thời kêu to với Chu Nghi Vũ: “Không cần tiếp nhận!”
Lúc này tay Chu Nghi Vũ đang giơ lên chuẩn bị nhấn xuống Huyết Tinh văn chương, nét mặt đầy hưng phấn, hiển nhiên cảm thấy cao hứng vì đột nhiên nhận được nhiệm vụ kịch bản.
Thẩm Dịch lại bất chấp hết thảy, Linh Hỏa Thương chợt hiện trên tay, một phát đánh thẳng bên cạnh Chu Nghi Vũ, hắn sợ tới mức lăn mình quay cuồng tại chỗ tránh né, sau đó mới phát hiện là Thẩm Dịch nổ súng, gào lớn: “Ngươi làm gì đó?”
Thẩm Dịch chạy nhanh tới, bắt lấy Chu Nghi Vũ kêu lên: “Không được tiếp nhận nhiệm vụ này!”
Đồng thời hắn nhìn sang Tập Tiểu Phàm, chỉ thấy cậu vẫn ngơ ngáo nhìn trời, không chút phản ứng nào với nhắc nhở trên văn chương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao? Đây chính là nhiệm vụ Ẩn Tàng hiếm có a! Chúng ta có thể đạt được hồi báo rất phong phú.” Chu Nghi Vũ hất tay Thẩm Dịch ra kêu lên.
“Nếu thất bại sẽ càng phiền toái, ngươi chịu nổi 5000 điểm tổn thất sao?”
“Chúng ta sẽ không thất bại đấy, có ta ở đây, không có Terminator nào có thể đuổi kịp chúng ta!” Chu Nghi Vũ cả giận nói.
Thẩm Dịch lắc đầu: “Ngươi vẫn không rõ. Đấy chính là nguyên nhân chúng ta nhận được nhiệm vụ này.”
“Ngươi nói cái gì?” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ.
“Ta nói nhiệm vụ này có vấn đề! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao phát sinh chuyện trùng hợp như vậy, nhóm người Marcus sớm không hiện, trễ không hiện, hết lần này tới lần khác xuất hiện ngay tại đây, ngay lúc này? Thời gian và địa điểm xuất hiện quá mức trùng hợp. Phải biết rằng lần này kịch bản không phải nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta!”
“Chúng ta vốn chính là tham gia kịch bản Terminator 2018.” Chu Nghi Vũ hạ giọng trả lời, mấy người Marcus xa xa đang kinh ngạc nhìn một màn này, hiển nhiên không nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.
Một súng của Thẩm Dịch đã triệt để chọc thủng lời nói dối của chính hắn.
Bất quá Thẩm Dịch đã bất chấp nhiều như vậy, hắn tức giận nói: “Vậy tại sao hết lần này tới lần khác là chúng ta mà không phải những người khác? Địa điểm Marcus gặp Kyle Reese có thể là bất kỳ địa phương nào ở Los Angeles, tại sao hết lần này tới lần khác là ở đây? Ngay cạnh chúng ta? Vào đúng thời khắc mấu chốt này?”
Chu Nghi Vũ ngẩn người, hắn rốt cục cảm thấy được có chút không đúng: “Ngươi nói đây không phải trùng hợp, mà là đô thị cố ý an bài? Nhiệm vụ này có bẫy?”
“Phải!”
“Tại sao?”
“Nói đến tại sao, đáp án khá là phức tạp. Bất quá trước tiên ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, căn cứ tình huống chúng ta được biết, độ khó nhiệm vụ trong Huyết Tinh đô thị là căn cứ khu vực mà tăng lên, chỉ có vượt qua một khu vực, chúng ta mới gặp được nhiệm vụ có độ khó cao hơn một bậc, đúng không.”
“Đúng, độ khó của nhiệm vụ trong cùng khu vực đại khái giống nhau.”
“Như vậy nói cách khác, bởi vì mỗi khi mạo hiểm giả trải qua một lần thế giới nhiệm vụ thì thực lực sẽ tăng lên một lần, cho nên chỉ cần chúng ta đề thăng đầy đủ nhanh, thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua độ khó của nhiệm vụ, đúng không? Nếu là vậy, chỉ khi nào chúng ta tiến nhập khu vực độ khó kế tiếp, mới có thể gặp phải nguy hiểm cường đại, mà lúc tiến hành đến lần nhiệm vụ cuối cùng của khu vực đó, có thể sẽ cực kỳ nhẹ nhõm, dưới tình huống bình thường hẳn là nhiệm vụ trong cùng khu vực độ khó càng ngày càng dễ hoàn thành mới đúng, là như thế phải không?”
“… Trên lý luận là thế.”
“Vậy thì, vì sao ta chưa từng nghe mạo hiểm giả nào nói qua lần nhiệm vụ cuối cùng trong một khu vực sẽ vô cùng nhẹ nhõm? Ngươi đã nghe qua cách nói này bao giờ chưa?”
Chu Nghi Vũ gãi gãi da đầu: “Chưa, nhưng vậy thì sao? Nó có liên quan gì đến nhiệm vụ của chúng ta bây giờ?”
“Đương nhiên là có.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời: “Ta một mực tận sức nghiên cứu Huyết Tinh đô thị, ta không có hứng thú tìm hiểu nó là thứ gì, nhưng ta cảm thấy rất hứng thú với thói quen làm việc của nó. Lần thứ nhất ta tham gia nhiệm vụ chính thức, đó là một nhiệm vụ đoàn đội, lúc ấy đối thủ của bọn ta chỉ là binh sĩ Đức Quốc Xã phổ thông, nhưng nhiệm vụ của bọn ta là tử thủ cầu lớn, điều này ý nghĩa lần nhiệm vụ đó bọn ta không có bất kỳ chỗ hòa hoãn nào! Lần thứ hai chính là đối mặt dị nhân có công năng đặc dị, khi đó nhiệm vụ của bọn ta là săn giết dị nhân, ý nghĩa bọn ta có thể tự mình chọn lựa đối thủ. Trên thực tế nhiệm vụ lần đó, phần lớn mạo hiểm giả sống sót thậm chí ngay cả Vạn Từ Vương tròn méo thế nào đều không biết! Còn nhiệm vụ lần này của chúng ta là chạy trốn, chỉ cần còn sống là được, bởi vì đối thủ của chúng ta là người máy ra mãi không dứt! Ngươi còn không phát hiện ra sao? Trong ba thế giới kể trên, độ khó bản thân chúng kém nhau rất lớn! Thế giới Thế Chiến thứ hai căn bản không có tư cách đánh đồng với thế giới Terminator hay thế giới X-Men. Vậy tại sao chúng lại bị bỏ vào trong cùng một khu vực độ khó?”
“Bởi vì hình thức thế giới nhiệm vụ đã cân bằng độ khó.”
“Bingo!” Thẩm Dịch kêu lên: “Huyết Tinh đô thị một mực tiến hành điều tiết độ khó nhiệm vụ, nhưng không phải thông qua độ khó bản thân thế giới, mà là thông qua hình thức nhiệm vụ tiến hành cân đối, khiến độ khó nhiệm vụ trong cùng khu vực đại thể giống nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân dù cho thực lực của chúng ta tăng trưởng cũng sẽ không cảm giác nhiệm vụ thư thả bao nhiêu… Lúc còn trên hàng không mẫu hạm, chúng ta đã xác nhận một việc, chính là khi tình huống xuất hiện biến hóa đặc thù, Huyết Tinh đô thị nhất định sẽ nhúng tay vào, hiện tại chúng ta biết rõ trong mắt nó chỉ có một việc —— chế tạo cân đối! Theo đó suy đoán, nếu có vài mạo hiểm giả có thể nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng rất lớn là nó sẽ chế tạo chút ít phiền toái thêm vào cho những mạo hiểm giả nọ, đương nhiên, nó sẽ thực hiện dưới một danh nghĩa hết sức dễ nghe: Nhiệm vụ bổ sung!”
“Gặp quỷ rồi…” Chu Nghi Vũ và Kim Cương trăm miệng một lời hô lên.
Truyện khác cùng thể loại
504 chương
109 chương
3 chương
278 chương