Vô Tận Thần Công
Chương 453
Rõ ràng đám đệ tử Chân Võ Môn này có một số vốn tuần tra bên ngoài, chẳng qua bởi vì có địch nhân đã đến nên bọn họ tụ tập gần sơn môn Chân Võ Môn.
Một bên chiến đấu đánh nhau, nam nhân mặc trang phục Chân Võ Môn lạnh lùng quát:
- Nam Cung Thương, ngươi thật to gan, dám xông vào vào sơn môn của Chân Võ Môn ta, quả nhiên khi dễ Chân Võ Môn ta không có ai sao? Hừ, dù sư phụ, sư thúc đi vào trong Nhân Hoàng huyệt nhưng Chân Võ Môn ta không phải chỗ cho cường giả Võ Thánh nho nhỏ nhà ngươi khi dễ giương oai!
Người khác cầm kiếm to điên cuồng chặt chém, trầm giọng hét to:
- Trương Tử Ngâm, ngươi kêu Tử Quỳnh ra đây nói với ta một câu, Nam Cung Thương ta sẽ tự động đi ngay!
- Nếu không thì dù phải liều mạng ta cũng sẽ xông vào Chân Võ Môn các ngươi tìm ra Tử Quỳnh!
Hai cao thủ Võ Thánh đang đánh nhau không phải ai khác, một người là đệ tử quan môn của môn chảu Chân Võ Môn Trác Tử Dương, đệ nhất nhân nho môn Đại Chu triều, con trai độc nhất của Trương Đoan Chính, cường giả Võ Thánh, Trương Tử Ngâm. Người khác là con trai của môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên, tên gọi Nam Cung Thương.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên và cao thủ Chân Võ Môn đã sớm đi vào Nhân Hoàng huyệt.
Nam Cung Thương và Trương Tử Ngâm mới vào Võ Thánh chi cảnh, hiển nhiên chưa thể vào Nhân Hoàng huyệt được.
Lúc trước Dương Thạc rời khỏi cửa vào Chân Võ Môn không pohast hiện tung tích của Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm, không ngờ bọn họ tới đây.
Một người vì Lâm Tử Quỳnh của Chân Võ Môn muốn xông vào sơn môn Chân Võ Môn.
Một người khác hết sức ngăn cản.
- Nam Cung sư huynh thật là người si tình.
Dương Thạc nhìn phía xa Nam Cung Thương chiến đấu cùng Trương Tử Ngâm, lộ nụ cười.
Nam Cung Thương đến Huyền Vũ sơn, đi vào Nhân Hoàng huyệt thu hoạch đại kỳ ngộ thì là thứ yếu, mục đích chính của gã là vào Chân Võ Môn tìm ra Lâm Tử Quỳnh.
Mấy ngày trước Nam Cung Phá Thiên cùng cao thủ Chân Võ Môn lần lượt đi vào Chân Võ Môn, trong tình huống này Nam Cung Thương tới chỗ Chân Võ Môn, muốn xông vào là chuyện rất bình thường.
Trương Tử Ngâm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn gặp Tử Quỳnh sao? Nam Cung Thương, ta khuyên ngươi chết tâm đi. Có bản lĩnh thì đánh bại Trương Tử Ngâm ta trước, đánh bại ta thì ngươi có thể vào sơn môn của Chân Võ Môn!
Trương Tử Ngâm tay cầm bảo kiếm, thế công càng thêm sắc bén.
Nam Cung Thương quát to:
- Vậy thì thử xem!
Đại kiếm mạnh chặt chém, lấy công đối công, một bước cũng không nhường.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai liên tục.
Xung quanh có nhiều đệ tử Chân Võ Môn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm đang đánh nhau.
Một là đổ mồ hôi thay Trương Tử Ngâm, dù sao thế công của Nam Cung Thương quá liều mạng, thứ hai là hai Võ Thánh dốc sức đánh nhau quá phấn khích, đối với đám đệ tử Chân Võ Môn thì quan sát hai đại Võ Thánh đánh nhau rất có ích cho tu vi võ đạo của bọn họ.
Dương Thạc nhìn tình cảnh này, mắt sáng lên:
- Đám đệ tử Chân Võ Môn đều đặt lực chú ý vào Nam Cung sư huynh và Trương Tử Ngâm? Vừa lúc cho chúng ta một cơ hội, nhân dịp này trực tiếp nhảy vào trong Chân Võ Môn!
Dương Thạc khẽ quát:
- Đi!
Xẹt xẹt!
Không gian thập phương cà sa xé mở, Dương Thạc bỏ Dương Địch vào trong không gian.
Dương Thạc nhanh chóng lắc người, ầm vang tới sau lưng đám đệ tử Chân Võ Môn đang hăng say nhìn Trương Tử Ngâm, như tia chớp lao vào trong sơn môn Chân Võ Môn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Dương Thạc lao đi thì phát ra tiếng nổ.
- A? Là ai?
Trong số đệ tử Chân Võ Môn có một số người cảm giác nhạy bén ngay khi Dương Thạc xuất hiện thì lập tức nhận ra.
Trương Tử Ngâm đang đánh nhau với Nam Cung Thương cũng phát hiện ra Dương Thạc.
Nhưng bây giờ thân thể của Dương Thạc là thực lực Võ Thánh, trước khi hành động đãp hát động đệ nhị trọng hắc hùng biến thân, khí huyết càng tiến một bước, đạt tới đẳng cấp hư không Võ Thánh. Tốc độ lao nhanh tới cực hạng, Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm còn không thấy rõ mặt mũi Dương Thạc, chỉ thấy một bóng người lao hướng sơn môn Chân Võ Môn.
Căn bản không kịp ra tay ngăn cản.
Dù muốn cũng không ngăn được.
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc đã vào trong Chân Võ Môn.
Chân Võ Môn này phạm vi khoảng vài dặm, trước sau có ba, bốn đình viện. Dương Thạc chỉ mới vào sơn môn của Chân Võ Môn, đến đình viện tầng thứ nhất, cách địa vực trung tâm Chân Võ Môn rất xa.
Dương Thạc mới vào đình viện thứ nhất thì nhướng mày nói:
- A?
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc ở trong đình viện thứ nhất chợt cảm thấy phong cảnh xung quanh hoàn toàn biến đổi, giống như hắn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hoàn cảnh trở nên cực kỳ khắc nghiệt. Tiếng gió nổi lên bốn phía, giống như đao kiếm chém hướng Dương Thạc, trên mặt đất bốc lên độc khí dày đặc bao phủ hắn.
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Trận pháp? Là trận pháp phòng hộ trong Chân Võ Môn, hơn nữa... Là tính chất công kích?
Keng keng keng!
Ngay sau đó, Dương Thạc cảm giác các đợt công kích xung quanh mạnh mẽ đổ ập vào người mình.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Dương Thạc mạnh lắc lư.
Trong người khí huyết cuồn cuộn, tựa như người bình thường bị người ta mạnh đấm một cú vào sau lưng, ngực bụng nóng rát. Dương Thạc kiềm không được thở hắt ra.
Nhưng dù là vậy thì Dương Thạc chẳng hề bị tổn thương bởi công kích khí kình này.
- Uy lực trận pháp công kích của Bạch Văn Cùng Kỳ chỉ có thế thôi!
Không biết sao trong đầu Dương Thạc toát ra chút suy nghĩ:
- Sức mạnh khí huyết thânv thể của ta đã vào đẳng cấp Võ Thánh hư không, cộng thêm ngân diệu uy lực khải, tứ trọng thần binh các loại năng lực phòng hộ, công kích bình thường có thể không quan tâm. Dù độ công kích của trận pháp Chân Võ Môn đủ cao nhưng chỉ tương đương với tam trọng lôi âm Võ Thánh công kích, muốn bị thương ta thì hơi khó.
Đại trận công kích của Chân Võ Môn rất khá.
Gần như mỗi một đạo khí kình công kích đều tương đương với tam trọng lôi âm Võ Thánh công kích.
Vô số khí kình cùng lúc công kích, dù là cường giả như Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên có tu vi tứ trọng lôi âm Võ Thánh cũng không dám khinh thường. Nếu sơ sảy bị liên tục oanh kích mấy chục lần thì những cường giả siêu cấp đệ nhị giai tầng đương thời cũng sẽ bị khí huyết dao động, nội tạng bị thương.
Chỉ có một số cường giả đương thời đỉnh cao là chịu được mức độ công kích như vậy mà mặt không đổi sắc.
Ví dụ Đại Bằng Kim Sí Vương, Thần Quy Vương có sức phòng ngự không cần để ý loại trận pháp công kích như vậy.
Mạnh như Dương Thiên phóng ra lực lượng lĩnh vực thì có thể ngăn cản công kích khí kình.
Thực lực của Dương Thạc tuy không thể so sánh với cường giả đỉnh cao như Dương Thiên, Thần Quy Vương nhưng lực lượng khí huyết của hắn đạt tới Đẳng cấp Võ Thánh, tiến hành đệ nhị trọng hắc hùng biến thân thì lực lượng khí huyết đẳng cấp Võ Thánh hư không cực kỳ cô đọng, như tinh như thiết, công kích bình thường không đáng quan tâm. Hơn nữa Dương Thạc mặc thần binh ngân diệu uy lực khải đẳng cấp phòng ngự tứ cấp, có thể đỡ một phần công kích khí kình. Nói tóm lại là trận pháp công kích của Chân Võ Môn gần như không thể tạo thành tổn thương gì cho Dương Thạc.
Mắt Dương Thạc sáng lên nói:
- Không bị thương ta được?
- Trận pháp của Chân Võ Môn không thể làm ta bị thương, gần như không có khả năng ngăn cản ta được!
- Đến địa vực trung tâm Chân Võ Môn tìm kiếm Cửu Dương Huyền Công thôi!
Dương Thạc thầm nghĩ, không chút dừng lại, lắc người xuyên qua đình viện thứ nhất đi vào trong Chân Võ Môn.
Vù vù vù vù vù!
Ngay khi Dương Thạc đi vào trong Chân Võ Môn thì nơi hắn mới đứng có ba, bốn bóng người lao nhanh tới.
Đó là ba, bốn đệ tử Chân Võ Môn có thực lực đỉnh đại tông sư. Mới nãy đệ tử Chân Võ Môn này rõ ràng thấy có người xâm nhập vào Chân Võ Môn nên đến điều tra.
- Ủa? Chân võ túc sát đại trận của phái ta không giữ người kia lại được?
- Người này là ai vậy? Thực lực mạnh quá, có thể xuyên qua chân võ túc sát đại trận thì ít nhất là cường giả có đẳng cấp thực lực cỡ Thanh Dương trưởng lão. Lý ra loại cường giả này nên vào Nhân Hoàng huyệt chứ?
Ba, bốn đệ tử Chân Võ Môn liếc nhau, lòng thầm kinh ngạc.
- Người này không vào Nhân Hoàng huyệt ngược lại xông vào Chân Võ Môn chúng ta rõ ràng muốn nhân dịp chưởng môn Tử Dương Chân Nhân cùng với Huyền Vũ tôn nhân rời đi thì lấy chút ích lợi từ Chân Võ Môn chúng ta. Hừ, đáng tiếc hắn quá xem thường Chân Võ Môn ta, mặc dù các cao thủ như Tử Dương Chân Nhân không ở trong môn nhưng Chân Võ Môn ta không phải cái chợ ở thế gian, muốn ra ra thì ra, muốn vào thì vào!
- Mau, nhanh báo cho hai sư huynh Minh Chân, Minh Võ phát động cơ quan cự thú trấn phái bắt kẻ xâm nhập vào Chân Võ Môn ta.
- Ngoài ra Nam Cung Thương bên ngoài thật là quá đáng ghét, khiến hai sư huynh Minh Chân, Minh Võ khống chế cơ quan cự thú đuổi hắn đi đi.
Ba, bốn đệ tử Chân Võ Môn bàn luận.
Trong đó một người lật tay lại, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài truyền tin.
Đệ tử Chân Võ Môn nói với lệnh bài đưa tin:
- Minh Chân sư huynh, Minh Võ sư huynh, có người xâm nhập vào trong Chân Võ Môn ta, xin hai vị sư huynh ra tay ngăn cản!
Lệnh bài đưa tin tới cho Càn Minh Chân, Càn Minh Võ.
Hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ là hai nhân vật trong yếu trong hoàng thất Đại Chu triều hiện nay.
Hoàng thất Đại Chu triều có quan hệ thân mật với Chân Võ Môn. Lúc trước khi Dương Thànhc cướp thiên hạ nhờ có hậu thuẫn Chân Võ Môn, thậm chí vị hoàng đế đầu tiên là đệ tử trong Chân Võ Môn.
Đến bây giờ, dù hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ không chính thức tham gia vào Chân Võ Môn nhưng tính bối phận thì họ đồng lứa với đệ tử của Trác Tử Dương, cùng thế hệ với Trương Tử Ngâm. Bây giờ hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ rời khỏi kinh thành Đại Chu triều ngụ trong Chân Võ Môn cũng vẫn là nhân vật quan trọng, bình thường đệ tử Chân Võ Môn phải gọi bọn họ một tiếng sư huynh.
Nay đám cao thủ Trác Tử Dương đi vào Nhân Hoàng huyệt, phòng ngự Chân Võ Môn do hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ phụ trách.
Từ lệnh bài đưa tin phát ra thanh âm trầm thấp:
- Có người xâm nhập vào Chân Võ Môn?
Thanh âm kia từ từ nói:
- Có thể thông qua chân võ túc sát đại trận chắc là cao thủ không tầm thường, ít nhất có được pháp khí, áo giáp phòng ngự cao nhất. Minh Vũ, hai chúng ta hợp sức khống chế cơ quan cự thú Chân Võ Môn bắt người này trước rồi tính.
Chủ nhân của giọng nói không phải người khác, đúng là đệ nhất Nhân Hoàng thất Đại Chu triều hiện nay, hoàng đế Đại Chu triều, Càn Minh Chân.
Càn Minh Chân là hoàng đế Đại Chu triều đời này, không nói văn thao võ lược, độc nhất vô nhị gì nhưng ít nhất cũng là một người không tầm thường. Càn Minh Chân tu luyện võ đạo có được thiên phú người thường không thể sánh bằng, so với phụ chính vương Càn Minh Võ chỉ hơn chứ không kém. Bây giờ hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ tu luyện Nhân Hoàng phiên thiên quyết đã tới đẳng cấp đỉnh đại tông sư, chỉ kém một bước là thành cao thủ Võ Thánh chi cảnh.
Cường giả như vậy khống chế cơ quan cự thú của Chân Võ Môn đã có thể phát huy ra thực lực cực mạnh.
Lại một thanh âm khác vang lên:
- Có người xâm nhập vào Chân Võ Môn của ta?
Chủ nhân thanh âm là phụ chính vương của Đại Chu triều, Càn Minh Võ.
- Rốt cuộc là người phương nào xâm nhập Chân Võ Môn, mục đích của hắn là gì? Hoàng huynh, chắc sẽ không là Dương Thiên đi?
Trong giọng nói của Càn Minh Võ chất chứa nghi ngờ.
Càn Minh Chân lắc đầu phủ định:
- Không phải Dương Thiên.
Càn Minh Chân nói:
- Dương Thiên đúng là muốn đoạt thiên hạ Đại Chu triều ta nhưng hắn cướp lấy thiên hạ chẳng qua vì nắm giữ đại thế thiên hạ, tâm cảnh tăng lớn khiến tu vi võ đạo của hắn càng tăng tiến một bước. Chuyện Dương Thiên làm bản chất là khiến cảnh giới võ đạo của mình tăng tiến.
- Bây giờ Nhân Hoàng huyệt mở ra, trong đó có cả đống cơ hội cho Dương Thiên trực tiếp tăng lên cảnh giới võ đạo, hắn không thể nào từ bỏ Nhân Hoàng huyệt tiến vào Chân Võ Môn.
- Ừm!
Càn Minh Võ gật đầu đồng ý lời Càn Minh Chân nói.
- Mặc kệ là ai đi vào Chân Võ Môn, nhìn liền biết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi thủ lĩnh Hắc Y Vệ vừa dứt lời, trong toàn Chân Võ Môn, mỗi một tấc đất đều vang tiếng nổ trầm đục. Trong tiếng két két, mặt đất võ ra, từng con vật màu ngăm đen, dài một thước giống con sâu chui ra. Trên thân đám sâu có một con mắt như tinh thép lao ra khỏi mặt đất, nhìn quanh quan sát.
Khu trung tâm nhất Chân Võ Môn, trong một mật thất, Càn Minh Võ nhắm mắt, ngồi khoanh chân.
Tay Càn Minh Võ cầm một hòn đá ngăm đen.
Hòn đá này liên quan đến vô số con sâu màu đen bỗng chui ra trong Chân Võ Môn. Càn Minh Võ cầm hòn đá là có thể khống chế tất cả con sâu này, chúng nhìn thấy mọi thứ ảnh ngược lại trong đầu gã.
Hiển nhiên đám sâu này là cơ quan cự thú đặc biệt có năng lực điều tra rất mạnh.
- A? Tìm được rồi!
Vô số con sâu gần như bao trùm mọi ngóc ngách Chân Võ Môn.
Càn Minh Võ khống chế đám sâu lập tức thấy trong Chân Võ Môn, một thanh niên nhanh chóng đi tới, đột phá ba tầng phòng ngự của Chân Võ Môn, lao hướng khu vực trung tâm. Sợ là không lâu sau thanh niên sẽ tiến vào khu trung tâm Chân Võ Môn.
- Ủa? Người này hình như là thứ tử của Trấn Quốc Công phủ, đệ nhất nhân võ cửa Đại Chu triều lần trước. Sớm nghe nói mấy năm nay thực lực của Dương Thạc tiến bộ rất nhanh, có lực lượng mạnh mẽ so sánh với đẳng cấp Võ Thánh, thậm chí nhiều lần làm hỏng việc tốt của Dương Thiên. Trưởng tử Dương Tử Mặc chết trong tay Dương Thạc, lúc này hắn đến Chân Võ Môn làm gì?
Càn Minh Võ trước tiên nhận rá Dương Thạc, gã nhíu chặt mày, hiển nhiên không đoán ra tại sao hắn đến Chân Võ Môn vào lúc này.
Càn Minh Chân ở một bên nói nhanh:
- Mặc kệ hắn là người nào, mặc kệ là ai đều đừng nghĩ dễ dàng xâm nhập Chân Võ Môn. Minh Vũ, ngươi nắm bắt tung tích của hắn, ta điều động hai cơ quan cự thú chặn lại hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Càn Minh Chân mới dứt lừoi thì trung tâm Chân Võ Môn, trên khoảng đất trống mênh mông mặt đất chấn động.
Răng rắc! Răng rắc!
Truyện khác cùng thể loại
1274 chương
608 chương
60 chương
826 chương
11 chương
496 chương
951 chương
286 chương
17 chương
33 chương