Vô Tận Thần Công
Chương 410
- Dương Thiên, ngươi tới cũng nhanh lắm!
Nam Man Vương nghe thấy tiếng nói này, hai mắt lập tức sáng ngời, đứng dậy từ thân thể cá mập trắng kia.
- Dương Thiên, hiện tại bổn vương lập tức tràn khí tức ra. Ngươi chỉ cần đến trong phạm vi ba trăm dặm quanh bổn vương là lập tức cảm nhận được khí tức, dĩ nhiên có thể men theo khí tức của ta mà tới đây!
Nam Man Vương vừa nói, thân thể vừa tán ra từng luồng thần hoang nguyên lực, bay nhanh trong không gian, trong nháy mắt không ngờ đã tản ra ngoài trăm dặm.
Cùng lúc đó, bên trong không gian trong Thập Phương Ca Sa.
- Hả? Dương Thiên sắp tới sao?
Đám người Dương Thạc nghe rõ ràng đoạn đối thoại của Nam Man Vương và Dương Thiên ở bên ngoài.
Thân ở trong không gian của Thập Phương Ca Sa, có thể nghe được tiếng nói ở thế giới bên ngoài.
Từ lúc bắt đầu, Dương Thạc và Tô Quân Ninh bị Ẩn Giao Vương bắt vào bên trong không gian của Thập Phương Ca Sa này đã có thể nghe thấy tiếng Lạc Bằng đánh lén Ẩn Giao Vương, cũng nghe được lời nói của Ẩn Giao Vương với Lạc Bằng rồi.
Có thể nghe được tiếng động bên ngoài cũng là vì thời khắc nào cũng có thể khống chế tin tức của thế giới bên ngoài.
Dương Thiên và Nam Man Vương đối thoại như vậy, Dương Thạc lập tức hiểu, Dương Thiên đã tới hải vực phụ cận của nơi này, tối đa chỉ một phút là tới được đây.
- Vốn là muốn dùng nửa ngày, để ta quen thuộc triệt để với thân thể này mới đi đối phó với Nam Man Vương, xem ra giờ phải mau chóng ra tay thôi!
Sắc mặt Dương Thạc nghiêm trọng hẳn.
Liếc đám người Dương Địch, Tiển Nguyệt, mấy người biết hiện giờ tình huống không ra tay không được!
Một Nam Man Vương thì còn dễ đối phó.
Thậm chí nếu thật sự không ổn thì có thể đợi tiếp nửa năm, sau khi Dương Địch và Huyết Phi đột phá, tất nhiên có thể đối phó với Nam Man Vương rất đơn giản.
Nhưng nếu Dương Thiên mà tới thì...
Chỉ sợ là có ba, năm năm, thậm chí là vài chục năm, Dương Địch, Huyết Phi, Ngưng Thúy liên tiếp đột phá, cuối cùng đạt tới Võ Thánh lôi âm tầng năm cũng chưa chắc có thể chống lại Dương Thiên. Dù sao thì Dương Thiên cũng không phải nhân vật tầm thường. Bản thân hắn cũng giống như Dương Địch và Tô Quân Ninh, là thiên tài tuyệt thế. Đương thời, đại kỳ ngộ không ngừng hiện lên trên Cửu Thiên Huyền Tiên Dương Thiên. Chỉ sợ lúc nào hắn cũng có thể tăng cấp, dù cuối cùng đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh cũng hoàn toàn có khả năng!
Mà Hư Không Võ Thánh đối với Dương Địch, Huyết Phi, Ngưng Thúy mà nói là xa không thể chạm tới được...
Phải chém giết Nam Man Vương trước khi Dương Thiên tới!
Tiếp theo đó là đào tẩu!
Chém giết Nam Man Vương, man văn tiêu tán, dù Dương Thiên có lợi hại hơn nũa thì cũng khó có thể khóa chặt đám người Dương Thạc được, không cách nào đuổi theo bọn họ.
- Ra tay!
Dương Địch và Tiển Nguyệt nhìn nhau.
Sau một khắc, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ miệng Dương Thạc.
Xoẹt!
Ngay sau đó, thân thể Dương Thạc nhanh chóng vươn người đứng dậy, một tay phất lên phá vỡ hư không.
Vút! Vút!
Thân thể Dương Thạc, Cửu Dương Chân Thân một trước một sau chui ra khỏi không gian của Thập Phương Ca Sa.
Ầm ầm!
Một đao chém ra!
Rống rống rống!
Thần hoang nguyên lực long xà bắn nhanh ra, quấn quanh nhau giống như long mạch núi sông, xông mạnh tới phía Nam Man Vương. Thần hoang nguyên lực này còn đang công kích tiếp, Thần Long Liệt Khôn đao trong tay Dương Thạc đã lại chém tới thân thể Nam Man Vương. Phòng ngự của Nam Man Vương có mạnh mẽ mấy thì cũng sẽ bị một đao này chém tan.
Vút!
Vút!
Vút!
Cùng lúc đó, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc cũng cầm Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm đâm thẳng về phía Nam Man Vương.
Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm cũng đạt cấp độ thần binh cấp bốn!
Không thể không đề phòng!
Trong nháy mắt, Dương Thiên không ngờ đã đánh ra công kích sắc bén nhất của mình.
- Hả?
Nam Man Vương vừa tản thần hoang nguyên lực ra, sau một khắc lại phát hiện Dương Thạc không ngờ nhảy ra khỏi không gian của Thập Phương Ca Sa, lập tức công kích mình.
Nam Man Vương này không khỏi hơi chau mày, mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
- Hừ, muốn buông tay đánh cược một lần sao?
Nam Man Vương không phải kẻ ngu, giờ phút này lập tức biết rõ Dương Thạc nghe được tin Dương Thiên sắp tới, muốn thả tay đánh cược một lần.
- Chỉ tiếc là bằng thực lực của ngươi, cho dù có liều mạng đáng cược một lần, đối mặt với bổn vương cũng không có phần thắng! Công kích bậc này mà muốn làm bổn vương bị thương sao?
Cười nanh ác một tiếc, Nam Man Vương vung một tay, một quyền đánh ả ầm ầm, thoáng cái đã đạt tới đao khí Sơn Hà Long Xà Âm Sát đao của Dương Thạc.
Cùng lúc đó, tâm thần Nam Man Vương khẽ động, khiến không gian trong phạm vi bốn mươi trượng xung quanh đột nhiên ngưng tụ lại.
Thúc dục lĩnh vực!
Két két két két két!
Thần Long Liệt Khôn đao, Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm của Dương Thạc tiến vào trong lĩnh vực của Nam Man Vương giống như cắt vào bên trong khoáng thạch cứng rắn vậy, mỗi khi tiến lên một khoảng liền lập tức bị trở ngại, tốc độ giảm xuống một phần. Vốn tốc độ như tia chớp, đi tới phụ cận Nam Man Vương thì đã thành tốc độ rùa bò rồi.
Nam Man Vương tránh né rất nhẹ nhàng!
Mặc dù không né tránh thì tốc độ thế này mà muốn làm Nam Man Vương tổn thương cũng khó.
- Ha ha ha... Tiểu tử, ngoan ngoan rơi vào tay bổn vương đi!
Nam Man Vương cười ha hả.
Thân thể xông mạnh về phía trước, vung tay một cái, chụp thẳng tới ngực Dương Thạc.
Ầm ầm!
Giống như núi lớn ập xuống vậy.
- Không tốt!
Đối mặt với một đòn của Nam Man Vương, Dương Thạc muốn lùi về phía sau lại phát hiện ra mình đang ở trong không gian lĩnh vực của Nam Man Vương, tiến lên đã khó khăn vạn phần, đến lúc lùi cũng rất khó có thể rút lui.
- Bó tay chịu trói đi. Một trảo của bổn vương có thể bóp nát ngươi rất nhẹ nhàng!
Cười ha hả trong chốc lát, bàn tay Nam Man Vương đã tới sát người Dương Thạc.
- Bóp nát sao?
- Cũng được, thử xem bản lãnh của ngươi có phải có thể bóp nát ta thật không!
Vút!
Nhưng trong nháy mắt này, tiếng nói của Dương Thạc vang lên.
Cửu Dương Chân Thân vút một cái liền chắn trước thân thể hắn.
Ầm ầm!
Bàn tay của Nam Man Vương chộp mạnh lên Cửu Dương Chân Thân.
- Hả?
Sau một khắc, Nam Man Vương biến sắc.
- Ngươi... Đã tiến vào đẳng cấp Võ Thánh rồi sao? Có thể di chuyển tự nhiên trong lĩnh vực của bổn vương, ngươi tuyệt đối đạt cảnh giới Võ Thánh, cũng nắm được lực lượng lĩnh vực trong tay...
Tiếng nói của Nam Man Vương tràn ngập khiếp sợ.
Nam Man Vương tung ra một trảo, răng rắc một tiếng đã bắt được Dương Thạc.
Là Cửu Dương Chân Thân!
Khi Nam Man Vương bắt được, chỉ cảm thấy vật trong tay giống như một pho tượng được ngưng tụ bằng sắt thép vậy. Dù là Ngân Diệu Uy Lực giáp trên thân thể Dương Thạc cũng không khiến Nam Man Vương có cảm giác như thế. Nếu Nam Man Vương tung ra một trảo toàn lực thì chỉ sợ Ngân Diệu Uy Lực giáp sẽ bị bóp nát như sắt vụn mà thôi.
Nhưng lúc này, Nam Man Vương bắt được thân thể Dương Thạc lại giống như vật thật, căn bản không thể bóp méo được một chút nào.
Đây chính là Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba, Xá Lợi Kim Cương chân thân.
Phật Môn có Kim Cương đại pháp không thể phá vỡ, ví dụ như kim thân la hán, nó giống như đồng nhân, gần như là đao thương bất nhập.
Xá Lợi Kim Cương chân thân của Dương Thạc đã phát huy tác dụng không thể phá vỡ của Kim Cương đại pháp đến cực hạn, La Hán Kim thân bình thường còn lâu mới bằng được.
Rắc rắc rắc!
Bàn tay của Nam Man Vương chộp lên phía trên Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc liền phát ra mấy tiếng răng rắc, mà Cửu Dương Chân Thân vẫn đứng yên tại chỗ.
Nam Man Vương biến sắc.
Chẳng qua, hắn biến sắc không phải vì sự cứng rắn của Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc.
- Dương Thạc, ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Võ Thánh rồi hả?
Nam Man Vương kinh ngạc hỏi.
Cấp độ Võ Thánh?
Lúc trước, khi Nam Man Vương sử dụng lĩnh vực, trong phạm vi ba bốn mươi trượng đều chịu sự khống chế của hắn.
Chỉ cần là cao thủ phía dưới Võ Thánh thì dù mạnh mẽ như Dương Thạc, Dương Địch cũng phải chịu ảnh hưởng, giống như bị rơi vào đầm lầy và rất khó hành động khi ở trong lĩnh vực của hắn.
Mà Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc hình như không chịu ảnh hưởng của lĩnh vực này, "Vút....t...t!" một tiếng, nháy mắt đã đến trước mặt Nam Man Vương. Bởi vậy, Nam Man Vương lập tức đoán được Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc chắc chắn đã đi vào cấp độ Võ Thánh, có được lực lượng lĩnh vực nhất định. Dưới sự triệt tiêu lĩnh vực của Cửu Dương Chân Thân, lĩnh vực của Nam Man Vương không thể ảnh hưởng nhiều tới Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc được, vậy nên không thể ngăn cản Cửu Dương Chân Thân hành động.
- Có phải cấp độ Võ Thánh hay không thì ngươi thử sẽ biết.
Tiếng nói lạnh như băng truyền ra từ miệng Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc.
Răng rắc!
Cửu Dương Chân Thân xoay mạnh một cái.
Thân hình hắn giống như máy xay thịt vậy, hung hăng lao tới Nam Man Vương ở phía trước. Ánh sáng bảy màu chuyển động, tạo nên hào quang huyền ảo.
- Lui.
Đối mặt với Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc điên cuồng xoắn giết tới đây, dù Nam Man Vương có mạnh mẽ cũng phải vội vàng lui lại phía sau.
Trong chốc lát đã cách xa vài chục trượng.
Khi thấy Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc hung hăng đuổi theo, sắc mặt Nam Man Vương vô vùng ngưng trọng.
- Cút về cho bổn vương.
Hai tay hắn vung lên. Một luồng thần hoang nguyên lực mạnh mẽ nhanh chóng truyền ra từ trong tay Nam Man Vương.
Luồng thần hoang nguyên lực này bao phủ khắp hai tay của Nam Man Vương.
Giống như một người bình thường đã đeo bao tay dày thì dám tay không cầm dao vậy. Sau khi hai tay của Nam Man Vương được thần hoang nguyên lực bao bọc, liền giống như có thêm một tấm lót tay rất dày, dù đối mặt với Xá Lợi Kim Cương chân thân của Dương Thạc cũng không hề sợ hãi. Hắn cười dữ tợn, hai tay cùng đánh ra ầm ầm.
Hống hống hống!
NGAO….!
Thanh âm thú rống truyền tới.
Hổ báo lôi âm tầng bốn.
Bát hoang thần tượng cùng bát hoang thần hùng.
Trong nháy mắt khi đối mặt với Dương Thạc, Nam Man Vương đã phải đồng thời sử dụng tới hai công pháp tuyệt thế là Thần Tượng quyết và Thần Hùng quyết. Hai công pháp này vốn do Dương Thiên sáng tạo ra, nhưng Dương Thiên muốn mời Nam Man Vương ra ngoài thì cũng phải trả một cái giá lớn.
Nam Man Vương tung ra hai quyền.
Giống như voi lớn bước đi, giống như gấu lớn vung trảo. Hai luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ này nhanh chóng đập lên Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Hai tiếng nổ lớn.
Rắc rắc rắc!
Từ Cửu Dương Chân Thân phát ra mấy tiếng răng rắc.
Giống như khi một pho tượng bằng gốm bị một thanh búa lớn đập trúng, sắp vỡ tan.
Trong nháy mắt, Nam Man Vương đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình. Nên dù Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đã tu thành Cửu Dương huyền công tầng thứ ba là Xá Lợi Kim Cương chân thân cũng rất khó ngăn cản.
Chẳng qua, Xá Lợi Kim Cương chân thân rất cứng rắn, tuy kêu lên răng rắc nhưng vẫn ngưng tụ như trước, không hoàn toàn bị vỡ tan.
- Cái gì? Hai quyền toàn lực của bổn vương mà không thế đánh tan cái chân thân này của ngươi sao? Chẳng lẽ… ngươi đã tu luyện thành Xá Lợi Kim Cương chân thân trong truyền thuyết rồi hả? Đúng rồi đúng rồi, ngươi có thể đi vào cảnh giới Võ Thánh, nhất định là do tu thành Xá Lợi Kim Cương chân thân. Pháp quyết Xá Lợi Kim Cương chân thân là ngươi lấy được từ Ẩn Giao Vương, còn Xá Lợi Tử là lấy được trong quốc khố ở kinh thành Đại Chu.
Nhìn bề ngoài Nam Man Vương có vẻ thô kệch, nhưng hắn có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh lôi âm cấp bốn thì chắc chắn không phải kẻ ngu dốt. Lúc này, hắn nhanh chóng suy nghĩ, thoáng cái đã đoán được Dương Thạc đã tu luyện thành Xá Lợi Kim Cương chân thân.
Xá Lợi Kim Cương chân thân có được đặc tính của Kim Cương đại pháp trong Phật môn, sẽ không dễ dàng bị đánh vỡ.
- Xá Lợi Kim Cương chân thân sao?
- Hừ, bổn vương muốn xem Xá Lợi Kim Cương chân thân này mạnh mẽ đến mức nào?
- Xem nó có thể chống lại được đôi tay Man Thần của bổn vương không?
Một lát sau, Nam Man Vương hừ lạnh một tiếng.
Vút....t...t! Vút....t...t!
Hai luồng ánh sáng đồng thời lao ra từ sau lưng Nam Man Vương.
Hình như là hai vật trang sức bằng xương trắng, nhảy ra từ sau lưng Nam Man Vương rồi lơ lửng trước mặt hắn.
Trong khi hai vật trang sức bằng xương trắng bay đến trước mặt Nam Man Vương, chúng gặp phải gió liền dài ra, vù vù mấy tiếng liền biến thành xương bàn tay của một dị thú, rộng hơn một thước, dài hơn hai thước.
Xương bàn tay của dị thú này cũng có năm ngón tay.
Giống như trảo Huyền Ưng vậy.
Chẳng qua, theo hình dáng của xương bàn tay dị thú này cho thấy, nó không giống như trảo của Huyền Ưng, không giống như hình dáng năm ngón của loài chim, mà giống như hình dáng bàn tay của nhân loại vậy. Nhưng xét về độ lớn nhỏ của bàn tay thì nó không phải của nhân loại, mà giống như xương bàn tay của loài dị thú Viên Hầu hơn.
Xương bàn tay dài hơn hai thước.
Mà phía trên xương bàn tay, nơi đầu ngón tay còn có thêm mấy chiếc "răng".
Giống như loan đao.
Tổng cộng trên hai bàn tay này có mười ngón tay, phía trên có mười cái răng. Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện, mười chiếc răng này chính là mười cái ngà voi đã được mài sắc nhọn.
Rắc… rắc!
Sau khi hai xương bàn tay biến lớn, Nam Man Vương duỗi ra hai tay, liền dung nhập với đôi xương bàn tay này.
Giống như trước kia Dương Thạc xỏ tay phải vào trong móng vuốt sắc bén của Huyền Ưng vậy.
Cực kỳ phù hợp.
Sau khi hai tay xỏ vào đôi móng vuốt sắc bén này, toàn bộ khí thế trên người Nam Man Vương thay đổi lớn, trở nên vô cùng hung ác. Một tia sát khí như kim châm bắn nhanh về hướng Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc cách đó không xa.
- Đây là thần khí của Man tộc, bàn tay Man Thần phải không?
Khi Dương Thạc nhìn thấy hai móng vuốt sắc bén xuất hiện trong tay Nam Man Vương thì sắc mặt hơi đổi.
Thần khí Nam Man, bàn tay Man Thần vẫn được ghi chép trong một số điển tịch của Đại Chu. Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay đã công phạt Nam Man rất nhiều lần. Số lượng cường giả Võ Thánh chết dưới bàn tay Man Thần cũng không ít. Nghe đồn, năm đó, khi Trấn Quốc Công Dương Thiên mang binh công phạt Nam Man cũng vì kiêng kị bàn tay Man Thần của Nam Man Vương mới không thể giết được hắn.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
28 chương
24 chương
90 chương
34 chương
245 chương
70 chương
12 chương