- Khí huyết và sinh cơ của cơ thể mà tiêu tán hết thì ý niệm thần hồn của ta chỉ sợ cũng tiêu tán...để thần hồn xuất khiếu, ngưng tụ Cửu Dương Chân Thân thôi... Ít nhất dù thân thể tổn thương thì cũng giữ được thần hồn! Dương Thạc thần nghĩ. Ý niệm thần hồn chính là căn bản, tuyệt đối không thể để mất! Vút!! Tâm niệm máy động, thần hồn của Dương Thạc chuẩn bị xuất khiếu. Ầm ầm ầm! Vừa mới xuất khiếu, Dương Thạc lập tức cảm nhận được một luồng kình khí mênh mông đánh ập tới, hầu như đánh tan triệt để thần hồn của hắn! - Không ổn! - Dương Thiên và thượng cổ Long Hoàng giao chiến bên cạnh, khí kình tung hoành, dù thần hồn của ta xuất khiếu thuận lợi, ngưng tụ thành Cửu Dương Chân Thân nhưng chỉ sợ cũng bị kình khí của bọn họ đánh tan lập tức... Trong nội tâm Dương Thạc thầm cười khổ. Chẳng lẽ lại thực sự ngồi chờ chết sao? ... Bên ngoài mấy trăm trượng. Dương Thành trên Thiên Binh Chiến Xa chau mày, nhìn chằm chằm vào chỗ thượng cổ Long Hoàng và Dương Thiên đang chiến đấu, đồng thời sự chú ý cũng nhìn lên thân thể bị tàn phá của Dương Thạc kia. - Dương Thạc bị thượng cổ Long Hoàng đánh thương, phải cứu hắn trở về! Âu Dương, ngươi thúc dục Thiên Binh Chiến Xa, chúng ta tiến lên, xem thử có khả năng cứu Dương Thạc không! Dương Thành trầm giọng nói. - Mạt tướng sẽ cố hết sức cứu Dương công tử ra! Âu Dương Ngự bên cạnh lập tức nghe lệnh, nói. - Nguyên soái ngồi vững! Quát khẽ một tiếng, Âu Dương Ngự thúc dục Thiên Binh Chiến Xa, ầm một tiếng liền khởi động, tốc độ tăng lên tới cực hạn, hầu như mở ra hư không, vọt tới vị trí Dương Thạc. - Hả? còn muốn cứu tiểu súc sinh kia sao? Lúc này, chỉ thấy Dương Thiên dùng Thần Tượng Quyết đnáh bay thượng cổ Long Hoàng ra xa hơn mười trượng, đưa mắt nhìn về phía thi thể tàn phá của Dương Thạc. - Tiểu súc sinh này giết Mặc nhi của ta, đối nghịch với ta thì đã nhất định phải chết rồi! Dương Thành, ngươi là đệ tử của Trấn Quốc Công, chỉ tiếc lại bị Càn Minh Vũ đầu độc, cam tâm bán mạng cho Đại Chu. Hiện tại Mặc nhi coi như đã chết, ngươi chỉ cần đoạn tuyệt với hoàng thất Đại Chu, đưa Đại Thần quân vào thì ngươi có thể thay thế Mặc nhi, trở thành Đại Thần Vương mới. Tương lai cướp lấy được thiên hạ rồi, ngươi chính là hoàng đế khai quốc của Đại Thần! Nhìn Dương Thành cưỡi Thiên Binh Chiến Xa muốn cứu Dương Thạc, Dương Thiên nhanh chóng nói. - Dương Thiên, ngươi bạc tình bạc nghĩa, lạnh lẽo vô cảm. Muốn ta trở lại Trấn Quốc Công sao? Không thể nào. Dương Thành cự tuyệt không chút do dự. - Như vậy sao? - Ta biết rõ lúc trước Trình phu nhân đã xếp đặt để sát hại mẹ ngươi! - Nếu ngươi trở lại Trấn Quốc Công phủ, ta lập tức giết Trình phu nhân, lập mẹ ngươi thành phu nhân! Dương Thiên lại nói tiếp. - Chuyện này ngươi không cần trả lời ta ngay. Cho ngươi ba tháng từ từ cân nhắc. Chẳng qua trong ba tháng này, ngươi phải ở cùng cha! Dương Thiên nói, duỗi tay ra. Trong tiếng ầm ầm, một bàn tay vô hình chụp về phía Dương Thành, hiển nhiên là muốn bắt ngay lấy hắn. - Uy thế mạnh thật! Một trảo của Dương Thiên chụp qua hư không tới, khiến Dương Thành và Âu Dương Ngự đều biến sắc. - Ra! Ngay sau đó một khắc, Âu Dương Ngự chợt quát một tiếng. Ầm ầm! Phía trên Thiên Binh Chiến Xa bay lên một vầng sáng như mui xe, muốn ngăn cản một trảo này của Dương Thiên. Ầm ầm! Chỉ tiếc là vầng sáng vừa hiện lên trên Thiên Binh Chiến Xa này tiếp xúc với bàn tay Dương Thiên liền lập tức bị đánh nát. Răng rắc! Bàn tay vô hình này không ngờ nắm chặt cả Thiên Binh Chiến Xa, khiến cho chiến xa to lớn không thể nhúc nhích chút nào. - Khốn kiếp! Sắc mặt Dương Thành biến hóa nhanh chóng. Thiên Binh Chiến Xa bị khống chế, Dương Thiên nếu muốn tiến tới cứu Dương Thạc thì hầu như không có nửa phần khả năng. Hiện tại Dương Thạc chỉ có thể đứng xa xa nhìn Dương Thạc ở cách đó hai ba mươi trượng, bất đắc dĩ nhìn khí huyết và sinh cơ trong Dương Thạc bị xói mòn nhanh chóng... - Nguyên soái, mạt tướng ngăn cản Dương Thiên, mời nguyên soái điều khiển Thiên Binh Chiến Xa đi cứu Dương công tử! Nghe lúc này lại nghe thấy Âu Dương Ngự hét lớn một tiếng. Hai chân hắn đạp mạnh Thiên Binh Chiến Xa một cái, toàn thân vèo một cái liền nhảy khỏi Thiên Binh Chiến Xa, bay lên mười trượng, hét lớn một tiếng, một thanh trường đao trong tay chém mạnh về phía Dương Thiên cách đó không xa. - Không biết tự lượng sức mình! Tiếng nói lạnh như băng truyền ra từ miệng Dương Thiên. Ầm ầm! Tay phải hắn vung nhẹ lên. Ùm... Bò...... Một tiếng bò rống vang lên! Tiếng bò rống đột nhiên vang lên. Trong tay Dương Thiên tràn ra một luồng thần hoang nguyên lực, nhanh chóng hóa thành một con bò cực lớn, rầm rầm lao tới đâm vào người Âu Dương Ngự. Âu Dương Ngự đáng thương chỉ là võ giả cấp độ Đại Tông Sư, bị Man Ngưu va chạm, áo giáp trên người nứt vỡ, xương cốt nát vụn, nội tạng vỡ tan, rầm một tiếng liền vỡ thành một đám mưa máu, bay tung trong không trung. - Âu Dương! Dương Thành trợn to mắt như sắp nứt. Theo bản năng, Dương Thành cũng muốn lao tới công kích Dương Thiên như Âu Dương Ngự. Răng rắc! Mà tại thời điểm này, trên mặt đất lại đột nhiên vang lên tiếng chấn động rất nhỏ. Tại vị trị thân thể bị tàn phá của Dương Thạc, một mô đất đột nhiên trồi lên! Rầm! Sau một khắc, mô đất này sụp xuống. Một con chuột hình thể cực đại, cao chừng bảy xích màu tím xuất hiện bên cạnh thân thể Dương Thạc. - Dương Thiên, Dương Thạc này có ơn với bổn tọa, bổn tọa mang hắn đi! Tiếng nói khàn khàn truyền ra từ miệng con chuột lớn màu tím này. Vút! Sau một khắc, con chuột lớn màu tím này giữ chặt lấy thân thể của Dương Thạc, nhoáng lên rồi chui xuống dưới mặt đất. - Hả? Tử Thử Yêu Thánh ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao? Động tác của con chuột lớn màu tím này rất nhanh, một lời chưa dứt liền mang thân thể Dương Thạc đi. Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng, con chuột lớn màu tím này đã mang Dương Thạc chui sâu vào lòng đất. Lông mày Dương Thiên không khỏi nhíu chặt lại. Đệ tứ Yêu Thánh thiên hạ, Tử Thử Yêu Thánh! Giờ khắc này, sắc mặt Dương Thiên vô cùng khó coi. Hắn vạn lần không ngờ Dương Thạc còn có giao tình với Tử Thử Yêu Thánh, thậm chí còn khiến Tử Thử Yêu Thánh cứu thân thể tàn phá của Dương Thạc ra. Dương Thiên đã sớm quyết định số mệnh Dương Thạc, tất nhiên muốn lưu lại. Có lẽ hai năm trước, Dương Thiên còn ôm một chút ảo tưởng với Dương Thạc. Hắn tưởng tượng rằng chỉ cần bản thân coi trọng Dương Thạc, Dương Thạc tất nhiên sẽ cảm động rơi nước mắt, ngoan ngoãn nghe theo lệnh Dương Thiên. Nhưng trong hai năm qua, Dương Thạc nhiều lần đối nghịch với Dương Thiên, thậm chí lúc này đây còn trực tiếp chém giết Dương Tử Mặc. Điều này khiến ảo tưởng cuối cùng của Dương Thiên với Dương Thạc hoàn toàn tan vỡ. Lôi kéo Dương Thạc chẳng bằng lôi kéo Dương Thành! Nếu không có tác dụng với ta, vậy liền… Giết! Trong mắt Dương Thiên, Dương Thạc đã sớm trở thành một người chết. Đừng nói là Dương Thạc bị Long Hoàng thượng cổ đánh trọng thương, cho dù Dương Thạc ở thời kỳ toàn thịnh thì cũng đều tuyệt đối không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay Dương Thiên. Chỉ cần Dương Thiên có lòng muốn giết Dương Thạc, Dương Thạc liền hẳn phải chết không nghi ngờ! Giống như một quyền dễ dàng đánh nát cường giả Đại Tông Sư, Âu Dương Ngự vậy. Chính bởi vì như thế, trong mắt Dương Thiên, Dương Thạc sớm đã hẳn phải chết. Cho nên lúc này hắn xuất hiện, cũng không lập tức động thủ với Dương Thạc, hoàn toàn giết chết Dương Thạc mà là ra tay với địch nhân lớn nhất của hắn, Long Hoàng thượng cổ. Dù sao Long Hoàng thượng cổ chính là thần hồn hai đại năng thượng cổ kết hợp lại. Có thể giao thủ với đại năng thượng cổ, đây cũng là tâm nguyện bình sinh của Dương Thiên! Chẳng qua là hắn vạn lần không ngờ khi hắn đang chém giết Long Hoàng thượng cổ, thậm chí còn một quyền chém giết chủ nhân Thiên Binh Chiến Xa, hoàn toàn khống chế Dương Thành. Lúc gần như muốn tuyên án tử hình Dương Thạc, Tử Thử Yêu Thánh, vị thiên hạ Đệ Tứ Yêu Thánh đang ẩn cư trong núi Đại Hành này lại ra tay, thoáng cái cướp thân thể Dương Thạc đi…