Vô Tận Thần Công
Chương 241
Phụ chính vương Càn Minh Vũ cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Không sao không sao, nếu mỗi lần đều có kỳ ngộ thì bản vương ước gì ngươi cứ chậm trễ nửa năm, một năm.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói:
- Phải rồi, thực lực của Dương Thạc chắc ngươi cũng thấy rồi. Nếu ngươi đối đầu với Dương Thạc thì có nắm chắc phần thắng không?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ đưa mắt nhìn hướng Dương Thạc đứng trên lôi đài bên dưới.
Dương Thành nghiêm túc, chậm rãi phun ra hai chữ:
- Không có.
Tiên sư đạo chủ Âu Tử Hồng đứng sau lưng phụ chính vương Càn Minh Vũ chậm rãi nói:
- Chắc Dương Thạc có ẩn giấu thực lực, vương gia tiếp tục nhìn đi.
Trên lôi đài.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Mới nãy ta quan sát Phá Thiên Nhất Kiếm dường như có cảm ngộ nhưng cuối cùng không bắt được cái gì.
Người khác có ngộ tính cao thì ngộ đạo khoảng ba, năm canh giờ. Ngộ đạo xong sẽ lĩnh ngộ ra công pháp, tuyệt chiêu mới. Ngộ tính của Dương Thạc thì tối da chỉ cảm ngộ giây lát.
Nhưng nhờ vậy mà Dương Thạc nhanh chóng thoát khỏi cảm ngộ, Dương Môn không thành công tập kích.
- Không lĩnh ngộ cũng không sao, ít nhất liên tục thắng ba trận.
Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc nhìn hướng Dương Địch đứng dưới lôi đài.
Giờ phút này, Dương Địch nhìn chăm chú vào Dương Thạc, bốn mắt giao nhau, hai người mỉm cười, lòng ấm áp.
Gần hai năm không gặp, hai người xảy ra rất nhiều chuyện.
Dương Thạc từ thứ tử phế vật của Trấn Quốc Công phủ nhảy vọt thành đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất Đại Chu triều, trên đấu lôi đài liên tục đánh bại ba thanh niên tài tuấn đẳng cấp võ sư trung giai, mỗi trận đều sạch sẽ, đặt vị trí của Dương Thạc vững vàng. Dương Địch từ tiểu nhà đầu tay trói gà không chặt biến thành đệ nhất thiên tài của Thiên Âm Môn, bao gồm Đại Chu triều.
Mặc dù hai bên có thay đổi nhưng ở trong mắt đối phương thì vẫn như ngày nào.
Không chút đổi thay.
Đây là ăn ý sinh ra khi nương dựa lẫn nhau tám năm.
Không gì phá nổi!
Bởi vì, thế gian này không ai có thể nương tựa lẫn nhau tám năm như Dương Thạc và Dương Địch.
Dưới lôi đài, có một người thấy Dương Thạc, Dương Địch bốn mắt nhìnn hau thì đôi mắt óe lửa.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Liên tục thắng ba trận, nên đi xuống rồi.
Bỗng có tiếng quát to:
- Dương Thạc, ngươi liên tục phá hỏng việc lớn của công gia, hôm nay quấy rầy đại kế của công gia, đoạt giải nhất trong giáo trường diễn võ ư? Người khác sợ ngươi nhưng Mạc Địch ta không sợ, hôm nay sẽ đánh ngươi rớt xuống lôi đài!
Một bóng người như tia chớp vọt hướng Dương Thạc trên lôi đài.
Thiếu đương gia Đại Chu triều nam bắc mươi ba tỉnh hắc đạo, đẳng cấp võ sư trung giai Mạc Địch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Mạc Địch vọt hướng Dương Thạc thì một khí huyết hùng hồn công kích sau lưng hắn.
- Dương Thạc, ngươi giết cao thủ Kim Phật Tự của ta, oanh diệt sư đệ Già La Minh của ta, lần này Ba Ma Long ta giết ngươi ngay trên giáo trường diễn võ của Đại Chu triều ngươi, để tế vong hồn sư đệ!
Thanh âm độc ác, quái dị vang sau lưng Dương Thạc.
Đệ tử của Kim Phật Tự, Ba Ma Long.
Mạc Địch, Ba Ma Long, hai cao thủ đẳng cấp võ sư trung giai, lúc trước là địch thủ đánh nhau trong Tố Xuân Lâu vào giây phút này cùng vọt lên. Hai người một trước một sau, gần như hợp tác, mục tiêu là Dương Thạc trên lôi đài.
Hai đại võ sư thanh niên tài tuấn cấp độ trung giai đồng thời ra tay.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
So với đám người Lâm Tử Quỳnh, Nam Cung Thương, bất luận là thiên tài của Mật Tông Kim Phật Tự Ba Ma Long hay là Thiếu đương gia Mạc Địch của mười ba tỉnh Đại Chu Nam Bắc đều không am hiểu sử dụng vũ khí để chiến đấu, chỉ là dụng quyền đối địch. Khi vọt tới Dương Thạc Đích, hai người đều phát ra công kích mạnh nhất của mình.
- Người của Dương Thiên và Kim Phật Tự cùng đến chỗ này sao?
Khi đối mặt hai người này, sắc mặt Dương Thạc chẳng chút biến hóa.
Chẳng qua chỉ là hai gã võ giả cấp độ trung giai. Cho dù số lượng nhiều hơn nữa, căn bản cũng chẳng phải là đối thủ của Dương Thạc.
Phải biết rằng, khi ở ngoài Tàng Thư Các phủ Quốc công, Dương Thạc Đích đã ngang nhiên ra tay giết chết hai gã Huyền Giáp Vệ cấp Võ Tôn. Hai gã Huyền Giáp Vệ đó bất luận là thực lực hay là đảm lược, bao gồm luôn cả kinh nghiệm chiến đấu đều cao siêu hơn Ô Mã Long và Mạc Địch gấp chục lần.
Rống!
Mạc Địch trước tiên dừng động tác, trong phút chốc tiến đến ngay trước mặt Dương Thạc.
Song quyền phóng ra.
Bên trong song quyền mang theo tiếng rống của con thú.
Nghe thú rống, Dương Thạc quen thuộc vô cùng. Khi gấu đánh nhau thường phát ra tiếng rống. Quyền pháp của Mạc Địch, hiển nhiên là có quan hệ rất lớn với công pháp của gấu.
Tiếng thú rống bên trong song quyền tuy rằng kém uy thế hơn hổ báo, nhưng cũng rất kinh người.
Rầm, rầm!
Song quyền phát ra, trên nắm tay của Mạc Địch mang theo một vầng sáng màu nâu.
- Đây là….nguyên lực Thần hoang? Dương Thiên đã mang Thần Hùng Quyết truyền lại cho Mạc Vân Cốc rồi sao?
Nhìn thấy vầng sáng màu nâu, Dương Thạc liền hiểu rõ, Mạc Địch sử dụng rõ ràng là Thần Hùng Quyết. Hiển nhiên, mấy tháng trước, Dương Thiên đã đem Thần Hùng Quyết truyền cho Mạc Vân Cốc của mười ba tỉnh hắc đạo Nam Bắc. Mà Thần Hùng Quyết của Mạc Địch chính là truyền thừa của Mạc Vân Cốc.
Khi Mạc Địch thi triển Thần Hùng Quyết, Dương Thạc nghe được đằng sau truyền đến một tiếng kêu the thé, giống như tiếng khóc của quỷ, khiến cho con người khiếp sợ tới cực điểm. Nghe được thanh âm này, tóc gáy sau lưng Dương Thạc đều dựng cả lên, da đầu cũng có chút run run.
- Bí pháp Kim Phật. Đại Thiên Ma Thủ.
Không cần nghĩ Dương Thạc cũng biết, đây chính là cao thủ của Mật Tông Kim Phật.
Ba Ma Long thi triển bí pháp Đại Thiên Ma Thủ.
Nghe đồn bên cạnh Phật tổ cũng có thiên ma dạ xoa làm hộ pháp.
Đại Thiên Ma Thủ chính là một loại pháp môn của Thiên Ma Dạ Xoa, uy lực rất mạnh.
Công kích của Ô Mã Long nhắm vào phía sau Dương Thạc, nhưng cũng làm cho Dương Thạc cảm nhận được sự nguy hiểm.
- Chết đi!
- Chết đi!
Gần như trong cùng một lúc, Đại Thiên Ma Thủ của Ô Mã Long cùng với Thần Hùng Quyết của Mạc Địch đồng thời công kích đến người của Dương Thạc.
Ầm, ầm.
Nhưng, ở đằng sau, thân hình to lớn của Dương Thạc đột nhiên biến hóa.
Khẽ quát một tiếng, Dương Thạc thân hình vốn cao tám thước lúc này lại gia tăng đến độ cao một trượng. Cơ thể cũng giống như một quả khinh khí cầu, nhanh chóng phồng lên. Huyền Ưng Giáp bị xé rách, ken két rung động. Khí huyết đậm đặc từ trên người Dương Thạc bắt đầu khởi động. Mái tóc đen của hắn trong phút chốc lại biến thành mái tóc đen trắng lẫn lộn dài hơn ba thước
Hắc hùng biến thân. Đệ nhất trọng.
Sức mạnh giống như đại dương từ trong cơ thể trào ra.
Giờ phút này, sức mạnh khí huyết của Dương Thạc trực tiếp tăng lên ba bậc. Từ võ sư cao giai trực tiến đến võ tôn trung giai.
So với Ba Ma Long, Mạc Địch hai người đang tập kích phía sau mình, sức mạnh của hắn cao hơn bốn tầng, áp sát đại cảnh giới.
Rầm, rầm!
Song quyền của Ba Ma Long, Mạc Địch hung hăng đánh vào cơ thể của Dương Thạc.
Nhưng thân hình Dương Thạc vẫn không động đậy.
- Cho dù công pháp lợi hại, nhưng khi đối mặt với sức mạnh cường đại cũng chẳng có tác dụng gì.
Cảm nhận được sự công kích của Ô Mã Long và Mạc Địch, Dương Thạc thầm than trong lòng.
Thực lực cao hơn một tầng, nhưng lại giống như một cái thung lũng lớn, căn bản không thể vượt qua.
Két!
Nhẹ nhàng vung tay về phía sau, Dương Thạc trực tiếp nắm lấy thân hình của Ba Ma Long.
- Ngươi muốn giết ta để báo thù cho sư đệ của ngươi Già La Minh?
Thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai của Ba Ma Long.
- Ngươi…làm sao ngươi lại….lại mạnh như vậy…?
Giờ phút này, Ba Ma Long sớm mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Dương Thạc. Y ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Dương Thạc chỉ trong chớp mắt lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Sức mạnh khí huyết trực tiếp tăng lên ba bậc, tiến vào cấp độ Võ Tôn trung giai.
Sức mạnh khí huyết nếu đủ, thì không cần bất kỳ một võ kỹ hay bí pháp nào cũng có thể quét ngang tất cả.
Năm đó, bên trong Thập Đại Vạn Sơn, dị thú thượng cổ Man Văn Thiên Tượng chính là có được sức mạnh khí huyết siêu việt của cấp độ Võ Thánh. Trí tuệ của nó không cao, căn bản cũng chẳng có công pháp võ kỹ nào mạnh mẽ, nhưng chỉ bằng một thân khí huyết cường hãn này đã có thể đánh thắng các thế lực xung quanh. Mặc dù là cường giả cấp độ Đại tông sư, thậm chí là cao thủ của cấp độ Võ Thánh sơ giai, khi bị một cú chạm của Man Văn Thiên Tượng cũng đủ gân cốt đứt đoạn, nội tạng tổn hại, sinh cơ đoạn tuyệt.
Hơn mười vị Võ Thánh của Đại Chu liên thủ với nhau, miễn cưỡng mới đánh bị thương Man Văn Thiên Tượng, khiến nó chạy vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Hiện tại, sức mạnh khí huyết của Dương Thạc đối với Ba Ma Long mà nói, chính là tương đương với Võ Thánh sơ giai đối mặt Man Văn Thiên Tượng.
Sức mạnh của biển thì không thể địch nổi.
Dưới tình huống này, hơi thở kiêu ngạo trên người Ba Ma Long đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại cái không thể tin. Sự sợ hãi.
- Một năm trước, ta có thể giết chết Già La Minh thì hôm nay ta cũng có thể giết chết ngươi.
Trong miệng Dương Thạc lại phun ra một câu đơn giản như vậy.
Lúc trước cùng Lâm Tử Quỳnh hay Nam Cung Thương giao thủ, thậm chí là Dữ Dương Môn, cũng chỉ giống như luyện tập võ nghệ trên giáo trường, tỷ thí lôi đài mà thôi.
Dương Thạc cho dù có sử dụng sức mạnh lớn nhất để đối phó bọn họ thì cũng không có khả năng thương tổn đến tính mạng của bọn họ.
Nhưng tình huống lúc này lại hoàn toàn khác.
Ba Ma Long là Kim Phật Tự phái tới để giết Dương Thạc. Vốn dĩ giữa y và Dương Thạc là không chết không ngừng quan hệ.
Mật Tông Kim Phật Tự còn có một món nợ lớn với Dương Thạc. Cao thủ của Kim Phật Tự đã giết chết hai cô gái Hồng Phi, Lục Thúy. Đến bây giờ, thi thể của hai nàng vẫn còn nằm bên trong Huyết Trì của cơ thể Huyền Ưng, Hắc Hùng thượng cổ. Linh hồn của các nàng gần như tiêu tán, căn bản không có khả năng tỉnh lại.
Dương Thạc đã thề, phải tiêu diệt Mật Tông Kim Phật Tự để báo thù cho Hồng Phi và Lục Thúy.
Hiện tại đối mặt với Ba Ma Long, căn bản không cần dây dưa nhiều lời, trực tiếp dùng sức mạnh cường lực của mình giết chết y. Vậy là đủ rồi.
- Chết!
Nhẹ nhàng quát khẽ một tiếng, bàn tay to lớn của Dương Thạc vận sức.
Ken két, ken két.
Dương Thạc dùng sức, hung hăng bẻ gẫy xương sườn bên trong cơ thể gầy yếu của Ba Ma Long. Nội tạng cũng gần như tổn hại hoàn toàn. Một búng máu trực tiếp phun ra từ miệng của y, rồi cứ như vậy mà ngã xuống.
Ba Ma Long gần như bị Dương Thạc bóp nát. Cho dù Đại Năng thượng cổ có sống lại, cũng không cách nào cứu sống được y.
- Dương Thạc…ngươi thật ác độc!
Hai mắt Ba Ma Long chợt mở lớn.
Bình thường, ở nước Ni La, chỉ có Ba Ma Long bóp chết người khác, sao có chuyện có người khác bóp chết y được?
Cho dù đến kinh thành Đại Chu, y cũng là cuồng ngạo đến cực điểm. Biết rõ Dương Địch là đệ tử của Thiên Âm Môn nhưng cũng dám tìm đến tận cửa, gây bất lợi cho Dương Địch.
Khi giao thủ với Mạc Địch lại càng không hề cố kỵ.
Ba Ma Long tự tin rằng, trong toàn bộ kinh sư Đại Chu, bất luận là Mạc Địch, Dương Địch, hay cái gọi là Nam Cung Thương, Lâm Tử Quỳnh, Dương Môn, nếu một chọi một, gần như đều khó có khả năng là đối thủ của y.
Đối với Dương Thạc, y chính là tình thế bắt buộc. Vừa ra tay là đã muốn giết chết Dương Thạc.
Đáng tiếc là, gần chỉ chỉ trong một chiêu, y đã bị Dương Thạc nắm trong tay, nhẹ nhàng dùng sức trực tiếp bóp nát.
- Kim Phật Tự sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Trong đôi mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Trong cơ thể của Ba Ma Long, một sức mạnh khí huyết cổ đặc hóa xoay mình hóa thành một cổ huyết vụ, hướng về cơ thể to lớn của Dương Thạc hung hăng đánh tới.
- Mật Tông Đại chuyển sinh thuật?
Dương Thạc nhướng mày, nhưng cũng không nhúc nhích, tùy ý cho khí huyết của Ba Ma Long tiến vào trong cơ thể của mình.
- Đại chuyển sinh thuật cố nhiên cường đại. Nhưng đáng tiếc…
Lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Dương Thạc.
A!
Khi khí huyết của Ba Ma Long tiến vào trong cơ thể Dương Thạc, lập tức đụng phải Cửu Dương Chân Thân trong cơ thể to lớn của hắn.
Cửu Dương Chân Thân cấp độ Võ Tôn trung giai.
Chân dương chân hỏa Cửu Dương Chân Thân.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Khí huyết của Ba Ma Long dưới sự thiêu đốt của Thái Dương Chân Hỏa lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ. Ngay cả ý niệm thần hỗn cũng bị trực tiếp đánh tan, hoàn toàn trôi đi giữa trời đất. Chiêu Đại chuyển sinh thuật của y đối với Dương Thạc không có tạo thành nửa điểm tổn hại.
Lúc trước, Già La Minh tu luyện Đại chuyển sinh thuật đã đạt đến tu vi Luyện khí cao giai, đã thi triển cấp độ luyện khí trung giai với Dương Thạc. Khi đó Dương Thạc vẫn chưa có Thuần Dương Chân Thân, cũng không có Thái Dương Chân Hỏa nên mới bị trúng chiêu. Hiện tại, Dương Thạc có Cửu Dương Chân Thân hộ thể, cấp độ thực lực cao hơn Ba Ma Long rất nhiều. Đại chuyển sinh thuật của Ba Ma Long làm sao có thể sánh bằng?
Vù!
Thái Dương Chân Hỏa lại một lần nữa phát động, khiến thi thể khô héo vì bị tàn phá của Ba Ma Long bị thiêu đốt sạch sẽ.
Cường giả cấp độ Võ Sư trung giai, trước mặt Dương Thạc gần như không có nửa điểm phản kháng.
Sự can đảm của Mạc Địch gần như bị tê liệt.
Gã hiểu rõ thực lực của Ba Ma Long hơn bất cứ kẻ nào khác. Một chọi một, gã gần như không phải là đối thủ của Ba Ma Long. Một cao thủ như vậy lại trực tiếp bị Dương Thạc giết chết, thì chứng tỏ gã cũng không phải là đối thủ của Dương Thạc.
- Còn thừa một tên!
Trong lúc Mạc Địch đang suy nghĩ, Dương Thạc tay phải khống chế Huyền Ưng, trực tiếp chộp lấy Mạc Địch.
- Đây chính là Thần Hùng Quyết của ngươi?
- Không biết Thần Hùng Quyết do Dương Thiên tạo ra so với chiêu của ta tạo ra có gì khác hay không.
- Phòng ngự của ngươi không biết có đủ mạnh hay không.
Thanh âm lạnh lẽo lại từ miệng Dương Thạc phát ra.
- Dương Thạc, ngươi không thể giết ta. Ta là cha của ngươi.
Mạc Địch thần sắc bối rối, điên cuồng kêu to.
- Ngươi tưởng ra nhìn không ra chủ ý của ngươi sao?
Thanh âm của Dương Thạc vẫn cứ lạnh như băng.
- Đừng nói là ngươi, cho dù là Dương Tử Hi, Dương Tử Mặc, dám có chủ ý như vậy thì cũng phải chết.
Phanh!
Một tiếng nổ vang lên. Cơ thể của Mạc Địch trực tiếp bị Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc bóp vỡ.
Truyện khác cùng thể loại
1274 chương
608 chương
60 chương
826 chương
11 chương
496 chương
951 chương
286 chương
17 chương
33 chương