Vợ tàn nhẫn, chồng máu lạnh

Chương 74 : bị thương

Tùm! Hai người cùng nhảy xuống khiến bọt nước văng tung tóe. Không dám ở lâu, hai người đạp chân thật nhanh bơi về phía trước. Con thuyền Silver Shadow bốc cháy mù mịt, khói đen dày đặc bao phủ cả một khoảng trời. Đoàng! Ầm! Các bộ phận trên thuyền không ngừng nổ tung. Rất nhanh thôi, nếu cả con thuyền bùng nổ thì cho dù cả ở dưới mặt nước cũng không tránh khỏi được! Thần Bắc Minh có sức khỏe tốt liền có thể bơi nhanh hơn, nhưng anh lại không làm vậy mà bơi theo sau cô. Đoàng! Đúng lúc này, một cột lửa phóng thẳng lên trời, cả con thuyền đều chìm trong biển lửa. Phạm vi lan rộng của vụ nổ nhanh chóng lan đến gần hai người Ngạn Băng và Thần Bắc Minh. Anh bơi đến sau lưng, ôm cô cùng nhau chìm xuống nước. Ngạn Băng nhắm chặt mắt, đợi hơi nóng trên mặt nước tan đi rồi lại ngoi lên. Đột nhiên, lúc này Ngạn Băng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nước biển màu xanh cũng bị nhuộm đỏ. Cô quay đầu lại, phát hiện ra sau lưng Thần Bắc Minh bị một mảnh sắt ghim vào da thịt, máu tươi đang rỉ xuống. -" Phía nam, phía nam..."- Ngạn Băng sợ tới mức nói năng không mạch lạc, chỉ tay về hướng nam. Hiện giờ chỉ còn có cô là không bị gì, nhưng đều do Thần Bắc Minh chống đỡ mới được an toàn. Sắc mặt của anh tái nhợt nhưng mày cũng chẳng thèm nhăn lấy một cái. Ngạn Băng cởi nốt chiếc áo phao trên người mình cột vào người Thần Bắc Minh. Hai người cứ như vậy chật vật bơi về phía mà lúc nãy Ngạn Băng đã nói. Quả nhiên, khoảng chừng nửa tiếng sau, phía trước xuất hiện một hòn đảo. Ánh mặt trời lúc này cũng đã tắt ngúm, bóng tối bao phủ trên mặt biển. Thần Bắc Minh bị thương nhưng vẫn con sức bơi được, chỉ là hai người ngâm nước biển quá lâu nên khuôn mặt đều tái đi. Ngạn Băng vẫn mặc kệ, dìu Thần Bắc Minh đi đến gần bờ cát. Phía trước có một tảng đá lớn, cô đặt anh ngồi trên đó. Từ trong túi xách lấy ra một đống băng bông cùng dụng cụ y tế đã chuẩn bị từ trước, tất cả đều được gói trong túi nilon nên hoàn toàn không bị ướt. Cô cởi áo của anh, sau đó thật cẩn thận cầm lấy một chiếc kẹp sắt gắp bỏ miếng sắt đang ghim trên da thịt anh. Tuy rằng trời tối om nhưng đôi mắt của Thần Bắc Minh vẫn rất tốt. Nhìn thấy gương mặt của cô đều lấm lem đất cát và nước, cũng không biết là nước biển hay nước mắt. Anh đưa tay lau sạch gương mặt cô, ngón tay hơi khựng lại. -" Em khóc?!" -" Đồ ngốc, ai bảo anh chắn cho em chứ hả?!"- Ngạn Băng cũng không che giấu nữa, dứt khoát khóc lớn, hét lên. Mặc dù rất tức giận nhưng bàn tay vẫn thật nhẹ nhàng cẩn thận lau rửa vết thương của anh rồi băng bó lại. Thần Bắc Minh ngây người nhìn cô một lúc lâu. Sau đó khóe môi lại nhếch lên. -" Em lo lắng cho tôi?!" -"..."- Ngạn Băng im lặng không nói gì, chỉ là trong bóng tối, gương mặt của cô ửng đỏ khác thường. Hai người yên lặng ngồi một lúc, cảm thấy cơ thể mình đã khô ráo hơn nhiều, Ngạn Băng đề nghị:-" Anh ngồi ở đây đi, để em đi tìm một chỗ trú ẩn!" Không cần nghĩ ngợi, Thần Bắc Minh lập tức phản đối: -" Không được, ai biết có gì nguy hiểm hay không?" -" Anh nghĩ em yếu đuối như vậy sao hả? Hơn nữa, nhìn trời âm u như vậy, lát nữa nhất định sẽ mưa!" -"...ừm."- Im lặng một lúc, Thần Bắc Minh mới gật đầu đồng ý. Không yên tâm cho lắm, Ngạn Băng quyết định đặt túi xách lại đó, chỉ mang theo bên người một con dao nhỏ. -" Trong túi xách của em có rất nhiều thứ, nếu cần thì anh lấy mà dùng!"- Không để anh từ chối, cô nhắm thẳng trung tâm của đảo mà chạy thật nhanh. Một đường đi vào không có trở ngại, nhưng càng vào sâu, càng có nhiều cây cỏ hoa lá. Ngạn Băng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra rất nhiều loài cây mới lạ. Tuy nhiên, cô cũng không đến gần mấy bụi cây đó. Cái cảm giác ở trên đảo này khiến cô nhớ đến năm 7 tuổi của mình, được mẹ nuôi nhặt về. Sau đó cô được mẹ nuôi đưa tới một hòn đảo rất lớn, ở đó chỉ toàn rắn và những loài động vật cực kì nguy hiểm. Cô phải sinh tồn ở hòn đảo đó ba năm, ba năm đủ để biến một cô bé nhu nhược yếu ớt thành một người có tính cách như cô bây giờ. Ngạn Băng nhìn tới giữa hòn đảo, phát hiện ra hòn đảo này có rất nhiều cây cổ thụ mọc lâu năm. Dưới mặt đất đều là rêu cùng lá cây ẩm mốc, hơn nữa có rất nhiều những cái hố nhỏ, đều là do những động vật nhỏ đào ra. Ngạn Băng cảm thấy bớt đi áp lực rất nhiều, nếu phải ở đây vài ngày thì không cần lo thức ăn nữa rồi, địa hình như vậy chắc chắn sẽ có hang động. Nếu là một mình cô, dù không có thức ăn cô cũng không lo lắng, nhưng hiện tại còn có Thần Bắc Minh, anh còn bị thương, như vậy toàn bộ mọi thứ đều đặt lên vai cô. Cô nhất định sẽ không để anh bị đói! Đi vài bước nữa, cô quả nhiên phát hiện ra một cái hang động có cửa vào nhìn ra biển, trên hang động đều được bao phủ bởi rêu cùng lá cây, rất khó phát hiện ra. Hơn nữa bên trong hang động cũng rất khô ráo, chỉ là không gian có chút nhỏ. Tách! Tách! Vài giọt nước rơi vào đầu khiến Ngạn Băng giật cả mình, không xong rồi, trời sắp mưa, nếu để nước mưa thấm vào vết thương của anh sẽ không tốt! Cô chạy thật nhanh ra bờ biển sau đó dìu Thần Bắc Minh đi tới nơi lúc nãy mình phát hiện ra. Ngạn Băng ngắt một đống lá cây rồi rải trên mặt đất, đặt anh ngồi xuống đó. -" Chờ em một chút!"- Ngạn Băng đi ra ngoài, một lát sau trên tay cô mang về một đống củi khô cùng với vài con cá biển đã được làm sạch sẽ. Cô dùng cách nguyên thủy nhất để nhóm lửa, sau đó lại cắm vài con cá xung quanh để nướng chín. Trong thời gian chờ đợi, hai người ngồi im lặng nhìn đốm lửa cháy gần hết. Ngạn Băng cầm một con cá, đưa tới cho Thần Bắc Minh. -" Của anh!" Thần Bắc Minh vẫn ngồi im, Ngạn Băng dường như hiểu được ý anh, lặng lẽ ngồi róc xương. Thần Bắc Minh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.