-" Tôi ăn xong rồi!"- Hàn Băng Băng dùng khăn lau miệng, đặt chén đũa xuống bàn. Cô nhìn sang Tiêu Ẩn, hỏi:-" Này, cậu đã mua quà gì hay chưa?". Tiêu Ẩn gật gật đầu, nhưng cậu ta lại giống như nhìn ra được ý đồ vô cùng xấu xa gì đó của Hàn Băng Băng, cậu ta lại vội vàng lắc lắc đầu. -" Tôi chưa có mua gì a."- Tiêu Ẩn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức vô tội. Đáp án này làm Hàn Băng Băng như một quả bóng xì hơi xẹp xuống, thất vọng tràn trề. Cô lập tức đem ánh mắt dời sang phía của lão Tứ. Lão Tứ liền giật mình một cái, lắc đầu như trống bỏi:-" Tôi cũng chưa có mua a." Người tinh mắt chỉ cần liếc một cái liền sẽ ra ngay ý đồ của Hàn Băng Băng, cô đây là muốn cướp đoạt đồ của hắn rồi kêu họ đi mua cái khác chứ gì. Hai người họ đều phải tốn rất nhiều công sức mới chọn lựa được, làm sao sẽ để cô tay không được lợi. Hàn Băng Băng ủ rũ đi lên lầu, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen đi ra ngoài. Mà lúc Thần Bắc Minh rời khỏi cũng đã có căn dặn rằng sẽ cho người đi theo cô a. Mà hai người khó ưa lão Tam và lão Nhất lại chính là hai kẻ đó. Hàn Băng Băng đi dạo một vòng xung quanh cả thành phố này rồi nhưng vẫn không thể tìm được thứ mà cô nhìn thuận mắt. Lúc này trên đường lớn, Hàn Băng Băng tay phải cầm một cây kem trắng muốt cắn một miếng, tay trái lại cầm một túi đồ ăn vặt, thỉnh thoảng lại bỏ vài hạt dẻ vào trong miệng nhai vô cùng thích thú. Mà hình ảnh buồn cười nhất đó chính là lão Nhất và lão Tam mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm, mặt mũi tối sầm đi theo phía sau. Đáng lẽ bọn họ phải là đi xe ô tô a, nhưng cô gái này lại nhất quyết muốn đi bộ, hơn nữa cô ta còn ngốc tới nỗi ngay cả thẻ dùng để quẹt mà cũng không biết. Nhưng nếu như đã có lệnh của lão đại cho dù là không muốn họ cũng phải bảo vệ cô ta cho tới cùng. Đột nhiên, Hàn Băng Băng bị thu hút bởi một cửa hàng bán hoa bên đường, cửa hàng này rất lớn, nằm đối diện bên kia đường, khách khứa ra vào như nước chảy. Nhưng những thứ đó không phải là tiêu điểm, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào chậu hoa hồng màu đen đặt trong góc tầng hai. Cô bước vào trong, một đường đi thẳng lên lầu. Chủ cửa hàng nhìn thấy cô liền tiến đến, nở nụ cười, hỏi: -" Tôi có thể giúp gì được cho cô?" Hàn Băng Băng chỉ vào chậu hoa nhỏ kia:-" Tôi muốn mua nó!". -" Ồ!"- chủ quán khẽ mỉm cười, nói tiếp:-" Cô chắc chứ, chậu hoa quý hiếm này rất đắt tiền, hơn nữa mọi người đều cho rằng hoa hồng đen sẽ mang đến những điều không tốt, cô vẫn muốn mua?" Hàn Băng Băng gật gật đầu,-" Tôi muốn làm quà sinh nhật, cô có thể gói lại cho tôi được không?" -" Được."- chủ quán gật đầu, mang vào trong bọc lại. Lão Tam và lão Nhất vẫn đứng ngoài cửa, thấy cô đi ra ngoài, họ liếc mắt nhìn cái hộp trong tay cô đã được đóng gói cẩn thận cũng không nói gì, yên lặng lái xe tới đưa cô về nhà.