Vô Tận Kiếm Trang
Chương 80
Diệp Bạch rời khỏi nội tông của Diệp gia, đi vào trong một tiểu sơn cốc vắng vẻ, trên một sườn núi nhỏ.
Hắn khoanh chân ngồi ở trong bụi cây, bắt đầu lấy thải hồng ra thổ nạp, một luồng bạch khí quấn quanh người của hắn, trong lúc nhất thời Diệp Bạch giống như là một vụ nhân.
Dần dần những bạch khí kia bắt đầu biến hóa, trở nên xán lạn. Diệp Bạch mở to hai mắt, trong mắt hắn hiện ra hình ảnh của thải hồng. Cuối cùng ở đằng chân trời kia, thải hồng cũng thu vào trong mắt của hắn, hiện ra một luồng cầu vồng nho nhỏ.
Cuối cùng Vọng Khí Quyết tầng thứ hai Luyện Mục Sinh Hồng cuối cùng cũng có thành tựu, Diệp Bạch đã có thể bắt đầu.
Hắn hơi vận dụng Huyền khí, thúc đẩy vào hai mắt, từng luồng ánh sáng tựa như là cầu vồng phân tán ra, hóa thành bảy màu sắc, càng lúc càng lớn, cuối cùng dung nhập vào trong trời đất, cuối cùng Diệp Bạch cũng nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này khó có thể quên được.
Chỉ thấy trước mắt bảy màu sắc như cầu vồng khắp nơi. Ở phía xa xa nơi một sơn lâm có một luồng tử hồng quang hà, mỹ diệu phi thường, tràn đầy sinh cơ vô tận.
Trong khoảnh thời gian ngắn Diệp Bạch cảm thấy con mắt của mình tựa như đã không còn như trước nữa, được rửa sạch một lần giống như một mảnh gương vậy, vạn vật được chiếu sáng, cuối cùng lần đầu tiên hắn cũng minh bạch ý của từ "Trời quang mây tạnh" "Sinh cơ vô tận" nghĩa là gì.
Đây chính là "Vọng Khí quyết" thiên địa vạn vật đều được tạo nên bất đồng cho nên linh khí của bọn nó đều là bất đồng, chỉ có điều là ít hay nhiều linh khí mà thôi. Từng cọng cây ngọn cỏ cho đến một tòa núi, một tảng đá đều có linh khí toát ra. Những nơi tử địa, không có hoa, không có cây cối, phàm nhân không nhìn thấy được chẳng qua là vì hai mắt bọn họ đã bị che mất bởi danh, bởi lợi. Mà thường thường, thứ chân thật nhất trong mắt mọi người chính là sinh cơ hoạt bát, kỳ mĩ vô hạ, đôi ki, bọn họ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy linh khí trong thiên hạ nhưng sau này những thứ đó đều nhanh chóng biến mất.
Tuy nhiên khi tu luyện Vọng Khí Quyết này thì hai mắt sẽ được tẩy rửa sạch sẽ, con mắt bắt đầu sáng ra, loại cảm giác này đúng là khó có thể nói, tuyệt đối không diễn tả được.
Diệp Bạch hít một hơi sâu, mãi cho đến lúc này hắn mới thấy con mắt của mình hơi đau đớn. sau khi biết rằng không thể dùng quá độ, Diệp Bạch mới thu hồi ánh mắt, đôi mắt của hắn một lần nữa khôi phục lại vẻ bình thường, thải hồng kia cũng dần dần hiện ra,tựa hồ như len lỏi vào chỗ sâu nhất của con người vậy, chỉ trừ phi dùng Vọng Khí quyết nếu không nhất định không thể nhìn ra.
- Tàng Bảo các chính là chỗ sản xuất lớn nhất của Diệp gia trong Hỏa Vân thành, cũng giống như Tử Nguyệt Phách Mại Hành vậy. Tàng Bảo Các cũng là một nơi độc nhất vô nhẹ, trong này các huyền binh cao giai không ngừng được sản xuất, tuy không phải linh bảo nhưng cũng đem lại một lợi nhuận vô cùng lớn.
Diệp Bạch từ từ đi vào trong đó, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười vui vẻ khó hiểu. Chưởng quỹ nhìn thấy trang sức của Diệp Bạch thì nhất thời kinh hãi, vội vàng tới cúi chào. Y cung kính nói:
- Không biết đại nhân giá lâm nên không ra từ xa nghênh đón, lần này đại nhân tới không biết là để chọn vật gì?
Diệp Bạch khẽ gật đầu mà nói:
- Đưa ta đến kho binh khí, ta muốn chọn hai thanh kiếm.
Chưởng quỹ ngẩn ngơ chần chừ nói:
- Cái này…
Mục quang của Diệp Bạch đột nhiên trừng lên, hắn nhìn về phía chưởng quỹ kia mà nói:
- Thế nào, có vấn đề gì sao?
Chưởng quỹ kia đột nhiên cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ áp về phía mình, y không tự chủ được mà lùi về sáu bước, cả người tựa như không thể hít thở thông suốt được. Đột nhiên áp lực này biến mất, y lúc này bỗng nhiên cảm thấy một sự hoảng sợ không tự chủ được.
Y không do dự nữa mà lắp bắp nói:
- Không có, không có vấn đề gì, ngài… ngài đi theo tiểu nhân.
Nói xong y đưa Diệp Bạch tới tầng thứ hai, cuối cùng tiến vào một gian phòng được bảo vệ nghiêm mật dài chừng mấy chục trượng, Huyền Tinh bảo khố hiện ra trước mặt hai người.
Diệp Bạch lẳng lặng nhìn vô số huyền binh ở đó, huyền binh nơi này chế thức khác nhau, hình dáng bất đồng, phẩm giai cũng không giống nhau, bên cạnh đều có những tờ giấy lớn nhỏ giới thiệu phẩm giai, thuộc tính cùng với giá cả của nó. Đột nhiên đôi mắt của Diệp Bạch co rút lại,hắn nhìn về phía hơn mười thanh huyền binh trường kiếm kia, tuy nhiên trên đó không có tờ giấy nào, hắn nhìn về phía chưởng quỹ mà hỏi:
- Những thứ này là cái gì?
Chưởng quỹ cung kính nói:
- Khởi bẩm đại nhân, đó đều là những thanh huyền binh kiếm không thể xác định được phẩm giai, thuộc tính cho nên không cách nào đem đi bán, chỉ có thể để ở chỗ này.
Hai mắt của Diệp Bạch sáng lên, hắn không hề do dự mà nói:
- Mau mở ra cho ta xem.
Chưởng quỹ kia chờ một chút rồi đáp:
- Dạ. Sau đó hắn đưa Diệp Bạch tới gần đó.Ở trước mặt hai người, hơn mười thanh Huyền binh bị bám bụi bẩn không hề có chút nào thu hút, hẳn nó đã được hạ cấm chế. Ở trên đại lục có một số binh phường đúc những thanh huyền binh này, không qua chuyên mông giám định, không nhìn ra được phẩm giai cùng với thuộc tính cho nên bình thường ở những nơi như Tàng Bảo các đều có những Giám Vận sư, Cổ Giới sư đem những vật này khôi phục lại hình dáng như cũ, sau khi bổ túc đánh giá mới có thể đem bán ra thị trưởng, tuy nhiên một số huyền binh này thì có lẽ là chưa kịp giám định vì nó quá nhiều.
Những loại huyền binh như vậy tỉ lệ xuất hiện trân phẩm cao hơn gấp mười. Có người lấy những phế phẩm này bán cho người khác với giá không cao, tuy nhiên trong đó đôi khi cũng xuất hiện một hai trân phẩm.
Tất cả các huyền không thể nhìn ra giá trị của nó bằng vẻ bề ngoài. Có thứ hoa lệ vô cùng nhưng bên trong chỉ là phế vật, không có gì đáng giá. Có những thứ chẳng có gì đáng chú ý nhưng khi đi qua giám định thì cho thấy nó có những thuộc tính kháng cự cực phẩm, sau đó nó được đưa vào trong thị trường. tuy nhiên, Giám Vật sư không phải là vạn năng, tuy rằng tỉ lệ sai lầm nhỏ nhưng không phải là không có, có khi có những vật giống như một tảng băng ngầm, không thể nhìn ra giá trị đích thực của huyền binh, loại chuyện này xảy ra cũng không hề ít, cho nên có nhìn ra hay không đều dựa vào nhãn lực của mình.
Nhưng tất cả mọi thứ đó đều không có ý nghĩa với Diệp Bạch bởi vì hiện tại hắn đã có Vọng Khí Quyết, có thể thấy được kiếm khí của huyền binh. Cho nên vô luận bề ngoài của huyền binh thế nào, dù hoa lệ hay là bị bụi bám bẩn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, con đường của kiếm môn là con đường phát tài, nếu không phải như vậy chỉ sợ đệ tử kiếm môn đã sớm chết đói chứ đừng nói gì đến những kiếm trận đỉnh giai.
Diệp Bạch nâng thanh huyền binh thứ nhất lên mà ngắm.
Đây chính là một thanh kiếm dài chừng ba thước, khi đặt vào tay thì có một cảm giác buốt lạnh, tuy nhiên bởi vì có cấm chế cho nên Diệp Bạch không thể nhìn ra hình dáng cụ thể của nó. Diệp Bạch thầm vận hai mắt, nhất thời trong mắt của hắn có một chút đau đớn truyền đến, tuy nhiên Diệp Bạch vẫn không để ý, ở trong mắt của hắn, một vòng cầu vồng xuất hiện, rơi ở phía trên thanh huyền binh. Ngay tức khắc, một bạch quang nhàn nhạt hiện ra trước mặt Diệp Bạch, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt. Diệp Bạch không hề do dự buông thanh huyền binh này xuống, dù sao thanh huyền binh này cũng chỉ là một thanh huyền binh nhất giai đê cấp, mặt hàng kém nhất.
Hắn cầm lấy chuôi huyền binh thứ hai mà nhìn lại.
Thanh kiếm này vô cùng lạ, dài bằng cánh tay, rộng chừng bón chỉ, trầm trọng như sơn trên bề mặt có nó có vẽ một hình hỏa vân, sờ vào vô cùng nóng bỏng, mặc dù không có đánh giấu nhưng Diệp Bạch biết rằng đây chính là một thanh kiếm thuộc hệ hỏa.
Quả nhiên khi Diệp Bạch sử dụng "Vọng Khí quyết" nhìn vào nó thì liệt hỏa trầm trọng bắt đầu xuất hiện, từng luồng bạch quang kịch liệt làm cho hai mắt của Diệp Bạch đau nhói.
Diệp Bạch vội vàng thu hồi "Vọng Khí quyết" bàn tay của hắn nhanh chóng chống vào trên bảo khố, sau một thời gian bình phục ổn định lại, chưởng quầy sau lưng hắn mới quay lại nói:
- Đại nhân, đại nhân, ngài làm sao vậy, có sao không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Diệp Bạch khoát tay chặn lại rồi nói:
- Ta không sao.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn về thanh bảo kiếm trong tay, nhất thời cảm thấy mừng rỡ.
Đây chính là một thanh huyền binh nhất giai đỉnh cấp, Liệt Hỏa Thiên Đoán kiếm, thuộc tính rất mạnh, so với Xích Hỏa Xuyên Hoa kiếm thì không biết mạnh hơn bao nhiêu.
Tuy nhiên cần phải có hai thanh huyền binh, Diệp Bạch lập tức không hề do dự mà để thanh kiếm này sang một bên, tiếp tục quan sát những thứ khác.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
13 chương
2375 chương
156 chương