Vô Tận Đan Điền
Chương 727
- Bế quan? Chẳng lẻ ca ca muốn trùng kích Bí Cảnh thất trọng Phá Không Cảnh? Cái kia tốt, ngươi hảo hảo tu luyện a!
Di Tĩnh cười hì hì, đột nhiên lông mi giơ lên.
- Đúng rồi, ca ca, Phù Thiên đại lục lớn như vậy, mỗi lần phái người đi bắt Nhiếp Vân kia, ngươi đều có thể tìm được vị trí đại khái, đây là có chuyện gì? Ngươi không có thiên phú Thiên Cơ sư a! Làm sao xác định Thiên Cơ kiếm ở trên người Nhiếp Vân, mà không phải ở trên người sư phụ hắn?
Chuyện này chẳng những Di Tĩnh kỳ quái, ngay cả Di Lâm cũng lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, muốn nghe xem đến cùng chuyện gì xảy ra.
Phạm vi Phù Thiên đại lục không thể dùng hàng tỉ dặm để hình dung, diện tích to lớn, cho dù cường giả Huyệt Khiếu cảnh cũng chưa hẳn có thể tìm được giới hạn, mà tông chủ mỗi lần nói phạm vi, Nhiếp Vân kia khẳng định ở đó, thật là khiến người kỳ quái.
Hơn nữa, loại đồ vật trọng yếu như Thiên Cơ kiếm, vì cái gì đường đường Hóa Vân tông Vô Thượng trưởng lão không cầm, lại muốn đặt ở trên người đệ tử thực lực yếu kém? Mang đến họa sát thân cho hắn, làm như vậy, không hợp với lẽ thường a!
- Ha ha, kỳ thật cái này vô cùng đơn giản, lúc đầu ta dùng Truyền Tống Trận đánh chết đệ đệ của hắn Nhiếp Đồng, trong cơ thể Nhiếp Đồng có linh hồn lạc ấn của ta, tuy hiện tại không biết hắn dùng thủ đoạn gì bảo hộ thi thể Nhiếp Đồng, có thể ngăn cản linh hồn của ta dò xét, bất quá, sử dụng phương pháp huyết mạch cảm ứng, phương vị đại khái vẫn có thể cảm ứng được! Cũng chính bởi vì cái này, ta mới xác định Thiên Cơ kiếm thủy chung ở bên người Nhiếp Vân, mà không có đặt ở chỗ sư phụ hắn!
Nghe được muội muội hỏi, Di Hoa nở nụ cười, chuyện này ở trong mắt người khác cực kỳ thần bí, với hắn mà nói cũng không có gì, cũng không cần phải giấu diếm muội muội.
- Linh hồn lạc ấn của ngươi, nói như vậy... Ta cùng ca ca huyết mạch đồng dạng, ngươi có thể dùng huyết mạch cảm ứng tìm được, ta dùng phương pháp huyết mạch cũng nhất định có thể cảm ứng được?
Di Tĩnh hỏi.
Huyết mạch cảm ứng là một loại bí pháp đặc thù, lợi dụng huyết mạch tương tự linh hồn cảm ứng hướng đi của linh hồn, mặc dù không có lợi hại như Truy Tung sư, có thể tìm được phương vị xác thực, nhưng phương vị đại khái vẫn có thể xác định.
- Đó là đương nhiên!
Di Hoa gật gật đầu, nói tiếp:
- Chớ suy nghĩ lung tung vụng trộm chuồn đi, không có cửa đâu! Trong khoảng thời gian này hảo hảo ở đây tu thân dưỡng tính cho ta, ổn định lại tâm cảnh nôn nóng, bằng không thì muốn lần nữa đột phá liền khó khăn!
- Tốt rồi, tốt rồi, mỗi ngày chỉ biết tu luyện tu luyện, tốt, hiện tại ta liền đi Huyễn Vũ các, ngươi dùng Chưởng Giáo ấn phá vỡ Truyền Tống Trận, đưa ta trở về a! Miễn cho chứng kiến ta liền ngại tâm phiền!
Nghe ca ca nói Huyễn Vũ các, vẻ mặt Di Tĩnh không kiên nhẫn, khoát tay áo.
Huyễn Vũ các là lầu các mà Di Hoa chuyên môn vì nàng xây dựng, ý định cho nàng tĩnh tâm, trong đó có rất nhiều Linh Binh cùng trận pháp tĩnh tâm. Vừa tiến vào không an tĩnh cũng bị cưỡng chế an tĩnh lại, nhưng Di Tĩnh trời sinh là không ở yên được, mỗi lần tiến vào Huyễn Vũ các tựa như tiến vào đại lao, phiền muộn nói không nên lời.
- Ha ha, cái này còn không sai biệt lắm!
Thấy muội muội nguyện ý đi Huyễn Vũ các, lúc này Di Hoa mới nở nụ cười, vừa định tiễn muội muội, đột nhiên biến sắc, toàn thân run rẩy, không biết nghĩ tới điều gì, trở nên cực kỳ khó coi.
- Làm sao vậy ca ca?
Di Tĩnh lần thứ nhất chứng kiến bộ dạng này của ca ca, sững sờ hỏi.
- Không có việc gì!
Nghe được muội muội hỏi, sắc mặt Di Hoa thay đổi, bất quá như trước âm trầm như nước, quay đầu nhìn về phía trung niên nhân cách đó không xa.
- Di Lâm, ngươi mang đại tiểu thư đi Huyễn Vũ các, không có mệnh lệnh của ta không cho phép đi ra, ta chợt có cảm ngộ, phải lập tức bế quan, một phút cũng không thể chậm trễ, vô luận tông môn phát sinh chuyện gì, cũng chờ ta đi ra lại nói, thật sự tình thế nguy cấp, lại để cho Thái Thượng trưởng lão cộng đồng quyết định!
- Vâng!
Di Lâm gật đầu.
- Lập tức bế quan? Thật vất vả nhìn thấy ngươi, lại đuổi người ta đi, thực nhàm chán...
Di Tĩnh không nghĩ tới ca ca sẽ làm ra quyết định đột nhiên bế quan, miệng nhếch lên, vẻ mặt hậm hực, theo Di Lâm đi ra đại điện.
Hai người vừa rời đại điện, vẻ mặt Di Hoa liền chậm rãi trở nên nghiêm túc, âm trầm như Hàn Băng.
- Cái này nguy rồi...
Thanh âm thì thào tự nói từ trong miệng hắn vang lên, tựa hồ gặp sự tình để cho hắn cũng khó có thể giải quyết.
.........
- Đại tiểu thư, nhanh đi thôi, đi như vậy mà nói, chúng ta sợ là phải đi đến ngày mai rồi!
Di Lâm chứng kiến đại tiểu thư ở sau lưng đi lề mà lề mề, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ra Di Thần Điện, vị đại tiểu thư Di Tĩnh này đi còn chậm hơn ốc sên, bằng loại tốc độ này muốn đến Huyễn Vũ các, đừng bảo ngày mai, sang năm cũng không nhất định.
- Thúc cái gì, ta lại không nói không đi!
Đôi mi thanh tú của Di Tĩnh nhăn lại.
- Đúng, đúng!
Nghe được quát lớn, nhớ tới đủ loại sự tích của vị đại tiểu thư này, Di Lâm đổ mồ hôi lạnh, cái gì cũng không dám nói.
Đừng nhìn vị đại tiểu thư này ở trước mặt tông chủ nhu thuận như bảo bảo, trên thực tế ở Di Thần Tông là Bá Vương lớn nhất, có danh xưng Tiểu ma nữ, chỉ cần xem ai không vừa mắt, tuyệt đối sẽ trực tiếp động thủ, hấp tấp, không lưu tình chút nào.
Cũng bởi vì đắc tội nàng mà bị giáo huấn, thậm chí đánh chết cũng có vài chục người rồi.
- Cái này còn không sai biệt lắm, đúng rồi, ta đột nhiên có chuyện muốn đi Tàng Thư Các!
Thấy Di Lâm không dám nói lời nào, lúc này Di Tĩnh mới chu miệng, nói ra.
- Đi Tàng Thư Các? Đại tiểu thư, tông chủ chưa nói cho ngươi đi...
Di Lâm có chút khó xử.
- Tông chủ không có để cho ta đi, ngươi liền không cho ta đi? Ngươi có tin hiện tại ta liền đưa tin cho ca ca, để hắn biết ngươi khó xử ta hay không?
Di Tĩnh nổi giận, chỉ vào Di Lâm quát lớn.
- Ta... Thuộc hạ không dám!
Sắc mặt Di Lâm như mướp đắng.
Hầu hạ đại tiểu thư này, quả thực là chịu tội.
- Vậy thì tốt rồi, hiện tại ta muốn đi, ngươi ở trong vòng này chờ ta, một khi ly khai, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Di Tĩnh chỉ chỉ, một đạo kình khí bắn ra, tiện tay vẽ một vòng tròn.
- Đứng ở trong vòng?
Mặt Di Lâm như ăn mướp đắng.
Truyện khác cùng thể loại
333 chương
76 chương
982 chương
93 chương
50 chương
1232 chương
95 chương