Vừa rồi Di Hoa một mình ra tay, liền để cho mình khó có thể đào thoát, hiện tại cộng thêm Vân Huyên giam cầm, Nhiếp Vân đã cảm thấy tư duy tựa hồ khó có thể vận chuyển, thân thể biến thành con rối. - Tới a! Bàn tay Vân Huyên phất một cái, đi đầu chộp tới, Nhiếp Vân cảm thấy một cổ hấp lực cực lớn xé rách mà đến, thân thể không tự chủ được bay đi. - Hừ! Di Hoa hừ khẽ, bàn tay nhẹ nhàng bắn ra, hấp lực hóa thành hư ảo, Nhiếp Vân lần nữa chấn động toàn thân, bị bắt trượt về phía hắn. Hai người tựa hồ coi hắn trở thành món đồ chơi cướp đoạt, trong lúc xuất thủ pháp lực cổ đãng, qua lại tranh đoạt, hơi có chút sai lầm, Nhiếp Vân liền sẽ biến thành thịt nát, thân tử đạo tiêu. - A... Chỉ cần không chết, ta nhất định sẽ giết hai người các ngươi... Ở dưới hai người tranh đoạt, toàn thân Nhiếp Vân giống như bị xé rách, chảy ra máu tươi, biến thành huyết nhân, quần áo bị huyết dịch nhuộm đỏ. Loại tình huống này Ngụy Trang chi khí rốt cuộc không cách nào ngụy trang, lộ ra diện mục thật. Bởi vì thương thế quá nặng, thiên phú Trị Liệu sư cũng khó có khả năng thoáng một phát hoàn toàn trị liệu, toàn thân đau đớn, để cho Nhiếp Vân run rẩy. - Giết các ngươi, ta nhất định sẽ giết các ngươi! Cảm nhận được sinh mệnh thân bất do kỷ, sát ý trong lòng Nhiếp Vân tựa như ngưng tụ thành thực chất, ý niệm khổng lồ hội tụ, cùng Võ Tủy trong cơ thể kết hợp chung một chỗ, trong chốc lát ở trong óc tạo thành một lạc ấn hình kiếm. - Tâm Kiếm? Hai mắt Nhiếp Vân đỏ thẫm gào thét như ý thức được cái gì, nhịn không được sững sờ. Ban đầu ở Khí Hải đại lục, bởi vì không cách nào cứu sống đệ đệ, trong nội tâm sầu não, lâm vào trạng thái vô tri vô giác tu luyện, loại tình cảnh này là Võ Tủy bày ra, cũng là hình thức ban đầu của Tâm Kiếm. Tâm Kiếm là ý cảnh cực kỳ cao thâm trong kiếm thuật, chú ý trong lòng có kiếm, luyện kiếm thành một bộ phận của linh hồn, niệm tùy tâm sinh, nhất niệm thành kiếm, nhất niệm thành vũ khí. Tu luyện kiếm thuật tới cốt tủy, hình thành Võ Tủy, cũng đã là cảnh giới mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, nhưng ở trong mắt cao thủ chân chính, loại kiếm thuật này chỉ dừng lại ở giai đoạn tu luyện nhiều lần, thói quen thành tự nhiên, mà không phải lĩnh ngộ đạo của mình, đồ đạc thuộc về mình! Tâm Kiếm đúng là biểu tượng do đạo của mình ngưng tụ thành, so với Võ Tủy lại cao hơn một cấp độ, cũng chính là cảnh giới của những người ở Ngân Kiếm Thạch lưu lại, Nhiếp Vân không nghĩ tới ở dưới hai đại cao thủ lôi kéo, ý niệm hiểu rõ, đạt đến loại cảnh giới này! Ý cảnh Kiếm thuật dựa theo Kiếm Thần Tông giải thích, chia làm bảy loại, bình thường, tinh anh, hạch tâm, tông sư, Kiếm Đạo chi tủy (*Võ Tủy), Tâm Kiếm, Mệnh Kiếm! Diệp Kiếm Tinh, Tông Nham là cảnh giới hạch tâm, bọn người Thái Thượng trưởng lão như Nghê Hư, Lạc Vũ Thiên là cảnh giới tông sư, bọn người Trần Văn Húc, Vân Huyên là cảnh giới Kiếm Đạo chi tủy, kiếm thuật luyện đến tận xương tủy, về phần cảnh giới Tâm Kiếm, Kiếm Thần Tông nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tám mươi bảy người lưu lại lạc ấn ở trên Ngân Kiếm Thạch đạt tới. Về phần cảnh giới Mệnh Kiếm, nghe nói chỉ là một lý luận do Kiếm Thần Tông khai tông lão tổ sáng chế, chưa từng có người đạt tới qua. Mệnh Kiếm, dùng mệnh làm kiếm, tu luyện vận mệnh thành kiếm thuật, tư duy của người khác đều là dùng ngôn ngữ thuyết minh, mà tư duy của loại người này sử dụng kiếm đến vận chuyển, loại người này, thậm chí đã vượt ra hàm nghĩa Kiếm Đạo, hóa thân thành Kiếm Đạo! Kiếp trước Nhiếp Vân đạt tới Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh đệ bát trọng, lại chủ tu kiếm thuật, bởi vậy đối với mấy cái này cũng có chút hiểu rõ, không nghĩ tới bây giờ bị song phương bức bách, nổi giận đến cực điểm, vậy mà kết hợp Võ Tủy của Trần Văn Húc, trong lúc vô tình lĩnh ngộ loại cảnh giới này. Trước kia cảnh giới kiếm thuật của Nhiếp Vân, tối đa đạt tới tông sư, phải mượn Võ Tủy của Trần Văn Húc mới có thể có được ý cảnh Kiếm Đạo chi tủy, bây giờ đột nhiên tăng mạnh, lập tức cảm thấy bí pháp trước kia một mực không có tu luyện thành công đều thông hiểu đạo lí, trong mắt có một đạo kiếm quang hiện lên. Tứ Quý kiếm pháp đơn thuần chỉ có cấp bậc Chí Tôn đỉnh phong, nhưng một khi dung hợp chung một chỗ, liền biến thành một bộ Vô Thượng kiếm pháp, uy lực so với Đại Bi Thất Tiên Kiếm chỉ mạnh không yếu! - Kiếm ý như biển, Tứ Quý kiếm pháp! Trong nội tâm hiểu ra cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thân thể Nhiếp Vân không thể động, pháp lực toàn thân trong nháy mắt biến thành vô số kiếm chỉ, mỗi một chuôi kiếm đều thi triển ra Tứ Quý kiếm pháp, Đông Hàn Mai Hương, Hồi Xuân Đại Địa, Hạ Thiên Liệt Dương, Phong Tiêu Thu Phong Sát... Bốn bộ kiếm pháp kết nối chung một chỗ, mang theo ý tứ Vô Thượng chí thượng, giống như trong bóng tối hoạch xuất ra một đạo thiểm điện. Híz-khà-zzz á! Chỉ thoáng một phát, liền bổ ra giam cầm ở trên người. - Thành công rồi hả? Đi! Chứng kiến Tứ Quý kiếm pháp quả nhiên đâm rách gông cùm xiềng xích ở trên người, trên mặt Nhiếp Vân vui vẻ, thân thể nhoáng một cái liền chui vào dưới mặt đất. Hiện tại đào tẩu, dựa vào lớn nhất là thiên phú Địa Hành sư, tiến vào dưới mặt đất mặc dù không cách nào đào tẩu, nhưng ít nhất tỷ lệ sống sót sẽ tăng lớn không ít. - Cảnh giới Tâm Kiếm? Vân Huyên đối với kiếm thuật đắm chìm nhiều năm, vừa nhìn thấy thiếu niên thi triển ra kiếm pháp, vốn là sững sờ, trong đôi mắt liền lộ ra khiếp sợ tới cực điểm. Cảnh giới Tâm Kiếm, nàng là Kiếm Thần Tông tông chủ cũng không có đạt tới, thiếu niên này ngược lại thành công rồi, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi! - Thiên phú Địa Hành sư liền muốn chạy trốn? Ha ha, đi ra cho ta! Di Hoa kinh ngạc cũng chỉ là chợt lóe lên, bất quá phản ứng của hắn rất nhanh, khẽ cười một tiếng, bàn chân mạnh mẽ đạp mạnh mặt đất. Ầm ầm! Tựa như voi lớn chà đạp, một cổ lực lượng quỷ dị tới cực điểm, lập tức bao trùm Nhiếp Vân đang chui xuống dưới đất, hô thoáng một phát dắt hắn đi ra. Phù phù! Nhiếp Vân còn không có trốn xa, lại lần nữa bị bắt ra, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất. - Chúng ta liên thủ bố trí phong ấn ngươi cũng có thể phá vỡ, xem ra trước kia thật sự là xem thường ngươi rồi! Di Hoa đi về phía trước một bước, bàn tay lần nữa ép xuống, lần này lực lượng so sánh với lần trước cường đại hơn nhiều lắm, Nhiếp Vân cảm thấy như có một tòa núi lớn áp xuống, dưới áp bách cực lớn, huyết mạch cả người vận chuyển mất linh, thân thể tùy thời có thể bạo tạc nổ tung.&