Tông Nham nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, vừa cười vừa nói. - Ngươi nói Hoàng Ti Thiết Bối Thú này là ta hạ độc chết? Nhiếp Vân rốt cục hiểu được mục đích của hắn. Chỉ cần chứng minh mình là Độc sư, sẽ lọt vào tất cả mọi người phỉ nhổ, loại người này, sao có tư cách trở thành đệ tử Kiếm Thần tông, cũng tiếp nhận Kiếm Thần truyền thừa? Thật độc ác! Không cần đả bại mình, không cần cùng mình chính diện chiến đấu, chỉ cần một tiểu âm mưu, mình liền lâm vào bị động. - Không sai! Tông Nham hừ lạnh nói ra: - Trừ ngươi ra những người chúng ta đều có mặt, không có người có thể ra tay, ngươi đã có thể thừa dịp chúng ta không để ý trộm đi thi thể, cũng đã nói lên có thể thừa cơ hạ độc! Như thế nào, còn có lời gì để nói? - Thật sự hắn là Độc sư, thời điểm ở Thiên U Cốc, ta tận mắt nhìn thấy! Lúc này Sở Dương cũng tiến về phía trước một bước, nói ra. - Nói như vậy, thật đúng là có khả năng! - Không phải Độc sư, một tiểu tử Lĩnh Vực Cảnh, làm sao có thể ở Thiên U Cốc đạt được nhiều ngọc bài như vậy? - Ý của ngươi là hắn giết rất nhiều đệ tử bằng thuốc độc? - Cái kia còn phải nói nữa sao, Độc sư cả đám tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, loại người này có thể là người tốt sao? Nghe được Sở Dương cũng nói như vậy, mọi người nhìn Nhiếp Vân toàn bộ lộ ra kiêng kị, đồng loạt lui về phía sau mấy bước, tách Nhiếp Vân ra riêng. - Đồng Vân tuyệt không thể nào là Độc sư, ta... Diệp Kiếm Tinh muốn thay Nhiếp Vân giải thích vài câu, nhớ tới ngày đó cùng Sở Dương đối diện, hắn một chiêu độc chết thanh niên mặt trắng kia, nói đến một nửa liền ngừng lại. Cùng ngày mình liền hỏi qua hắn có phải Độc sư hay không, hắn cũng không trả lời thẳng, chẳng lẽ Nhiếp Vân thực sự có loại thiên phú quỷ dị này? Diệp Kiếm Tinh làm việc gần đây theo khuôn phép cũ, để cho hắn nói láo, trong nháy mắt ngược lại không biết nói cái gì. - Độc sư, thiên phú đặc thù của Yêu nhân, chẳng lẽ ngươi là gian tế của Yêu nhân? Lạc Vũ Thiên cũng nhìn về phía Nhiếp Vân, hừ lạnh lên tiếng, pháp lực toàn thân chấn động, tùy thời có thể bộc phát ra. Độc sư là thiên phú đặc thù của Yêu nhân, Nhân loại không có khả năng có, nếu như thiếu niên trước mắt này là Độc sư mà nói, nói rõ hắn rất có thể là gian tế của Yêu nhân! - Yêu nhân? Độc sư? Các ngươi bằng hắn nói liền chứng minh ta là Độc sư, là Yêu nhân? Ha ha, đừng quên, trong vòng mười ngày ta một người luyện thành 148 bộ kiếm thuật tinh anh của Kiếm Thần tông, nếu như ta là Yêu nhân, lúc nào kiếm thuật của Kiếm Thần tông thích hợp Yêu nhân tu luyện như vậy rồi hả? Nhiếp Vân hừ lạnh. - Cái này... Mọi người sững sờ. Kiếm Thần tông sáng lập kiếm pháp, tự nhiên thích hợp nhân loại tu luyện nhất, nếu như Yêu nhân có thể mười ngày luyện thành 148 bộ kiếm pháp, còn nhân loại chân chính làm không được, Kiếm Thần tông còn không bằng đi chết hết đi. - Mặc kệ ngươi có phải Yêu nhân hay không, cũng khẳng định có quan hệ tới Yêu nhân, phải bắt lại thẩm vấn! Tông An mở miệng. - Đúng vậy, Tông An trưởng lão nói rất đúng, mặc kệ hắn có phải Yêu nhân hay không, phải Độc sư hay không, khẳng định đều có vấn đề, phải khảo vấn! - Cho dù không phải Yêu nhân, ngươi nói một chút lai lịch của ngươi? Kiếm thuật lại học của ai? Tuổi còn trẻ đạt tới Lĩnh Vực Cảnh, hẳn không phải là hạng người yên lặng vô danh a! - Tuổi như thế lại có loại thực lực này, thiên phú là một bộ phận, không có tài lực cung cấp, là không thể nào đâu! Cho dù không phải Yêu nhân, chỉ sợ cũng là gian tế của thế lực lớn nào đó phái tới! - Loại người này thân phận không rõ, còn muốn vào Kiếm Chi Đại Điện đạt được truyền thừa, nằm mơ... Mấy trưởng lão khác cũng hô lên, trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện lộn xộn. - Tốt rồi, loạn thất bát tao, còn thể thống gì nữa? Đúng lúc này, đột nhiên trong đại điện vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm không lớn, lại mang theo uy nghiêm dày đặc, thanh âm vừa vang lên, thanh âm khác lập tức ngừng lại, không có người còn dám nói nửa câu. - Quyền uy thật lớn... Biết rõ người nói chuyện là tông chủ Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên, trong nội tâm Nhiếp Vân nhảy dựng. Nữ nhân trở thành chưởng giáo tông môn của nam tử, bản thân liền cực kỳ kỳ quái, theo lý thuyết, rất nhiều người sẽ bằng mặt không bằng lòng, không muốn nghe theo mệnh lệnh, hiện tại xem ra, thủ đoạn của Vân Huyên làm cho người khủng bố, chỉ sợ toàn bộ Kiếm Thần tông đã bị nàng chỉnh hợp trở thành một thể, bất luận kẻ nào cũng không dám nói nhảm. Khó trách Thiên Huyễn ở trong tay nàng có hại chịu thiệt, loại nữ nhân này, coi như mình gặp gỡ, cũng tuyệt khó đối phó. - Nhân loại vậy mà cũng có năng lực trở thành Độc sư? Này cũng rất thú vị! Mọi người an tĩnh lại, Vân Huyên chậm rãi đứng lên. Một bộ trường bào màu đỏ tím hiển lộ ra thân hình uyển chuyển, vòng eo thon dài, bộ ngực sữa cao ngất, xinh đẹp lạnh lùng, cao cao tại thượng. Người khác xem xét có lẽ sẽ ngấp nghé sắc đẹp, quên hết tất cả, nhưng Nhiếp Vân lại biết, đây tuyệt đối là một con độc xà, càng xinh đẹp, độc tính lại càng mạnh. - Nếu như có thể chứng minh ngươi không phải Độc sư, ta có thể trừng phạt Tông Nham, không cách nào chứng minh, ta nơi này có một giọt nọc độc, ngươi nuốt vào, chết, nói rõ ngươi không phải Độc sư, ta sẽ giết Tông Nham chôn cùng ngươi, không chết, ta sẽ đích thân tiễn đưa ngươi ra đi! Vân Huyên nhàn nhạt nói, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng theo trường bào chảy xuống, như nói một sự tình không có ý nghĩa. - Một giọt nọc độc? Nghe được nàng, không riêng Nhiếp Vân cảm thấy trái tim băng giá, mà ngay cả vừa rồi đắc ý phi phàm Tông Nham, cũng tóc gáy lóe sáng, trên người một hồi rét lạnh. Mình xếp đặt thiết kế mục đích này, chính là vì để cho Đồng Vân mất đi tư cách tranh đoạt quán quân, cụ thể hắn phải Độc sư hay không, mình nào biết? Nếu như hắn thực có năng lực chứng minh, mình sẽ bị trừng phạt, cái này... - Tông chủ, Tông Nham là đệ tử Kiếm Thần tông ta, thanh bạch, nếu như vì Đồng Vân không phải Độc sư, liền trừng phạt hắn, có phải có chút qua loa hay không? Tông An tựa hồ nhìn ra cháu trai khủng hoảng, vội vàng hô. - Ngươi nghi vấn quyết định của ta? Vân Huyên quay đầu nhìn thoáng qua, như trước thản nhiên nói, mặc dù thanh âm nhạt, lại mang theo một tia quyền uy không để cho phản bác. - Thuộc hạ không dám! Tông An run rẩy thoáng một phát. - Tốt rồi, cho ngươi một phút đồng hồ thời gian, chứng minh ngươi không phải Độc sư! Thấy Tông An không nói nhảm, Vân Huyên tiếp tục nhìn Nhiếp Vân.