Trên đài cao ngồi một nữ nhân, bộ dáng lãnh diễm nói không nên lời, hai con ngươi lóe ra hương vị sát phạt quả quyết, xem xét đã biết rõ sau dung mạo xinh đẹp cất dấu một trái tim tàn nhẫn. - Cái này là tình yêu của Thiên Huyễn, Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên? Khó trách Thiên Huyễn sẽ mê muội... Tùy ý nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền cúi thấp đầu xuống. Khó trách Thiên Huyễn ưa thích nàng như vậy, dù bị lừa cũng cam tâm tình nguyện, dung mạo của Vân Huyên này hoàn toàn chính xác đẹp đáng sợ, cho dù so với Bách Hoa Tu, Dịch Thanh cũng không kém mảy may. Mỹ mạo, thực lực, tâm cơ... Mỗi dạng đều lợi hại, nữ nhân này thật đáng sợ. Bên trái Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên có một vị trí cao cao, ngồi một người thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, hai mắt sáng ngời hữu thần, Nhiếp Vân vừa nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt của hắn cũng quét đ qua, mang theo mĩm cười đầy ẩn ý. - Xem ra không phải người của Hóa Vân tông! Chứng kiến người này mình cũng không nhận ra, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông mình cũng có chưa thấy qua, nhưng tuổi hẳn không nhỏ rồi. Người trước mắt này thoạt nhìn không lớn, hẳn không phải là mấy vị trưởng lão kia. Chỉ cần không phải cường giả Hóa Vân tông, liền chắc sẽ không vạch trần mình, tạm thời không có nguy hiểm. - Có thể ở Thiên U Cốc thí luyện đạt được Top 10, nói rõ các ngươi lý giải Kiếm Đạo, thực lực của bản thân đều đạt đến tình trạng nhất định, là người nổi bật trong rất nhiều tài tuấn! Tâm tình của Nhiếp Vân vừa trầm tĩnh lại, chợt nghe thanh âm của Vân Huyên tông chủ vang lên. Thanh âm của nàng phiêu dật, nghe vào tai hưởng thụ nói không nên lời, để cho người căn bản không cách nào phân thần, nếu như nói thanh âm của Hoắc Dĩnh là tiên âm, quấn lương ba ngày, nàng là Ma Âm, làm cho không người nào có thể cự tuyệt, không đành lòng cự tuyệt. - Tạ ơn tông chủ tán dương! Mọi người vội vàng ôm quyền. - Kiếm Thần thí luyện là khảo hạch long trọng nhất của Kiếm Thần tông chúng ta, tổng cộng ba dạng! Thấy cử chỉ của mọi người có độ, trả lời vừa vặn, Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên nhẹ gật đầu. - Thiên U Cốc là dạng thứ nhất, dạng thứ hai là Kiếm Linh Phong tầm bảo vừa hoàn thành! Xem bộ dạng của chư vị, chắc hẳn đều đã nhận được không ít chỗ tốt, ta gọi các ngươi đến, thứ nhất, là muốn nhìn một chút đệ tử giới này, có trình độ như thế nào, thứ hai, là đáp ứng yêu cầu của Di Thần Tông Di Hoa tông chủ, cho hắn biết thực lực của đệ tử Kiếm Thần tông chúng ta! - Cái gì? - Di Thần Tông Di Hoa tông chủ? - Chẳng lẽ là người trung niên kia? Nghe được Vân Huyên tông chủ nói, mọi người phía dưới đều cả kinh, ý niệm trao đổi. - Cái này là Di Thần Tông tông chủ... Di Hoa? Muốn nói kinh hãi nhất tuyệt đối là Nhiếp Vân, chỉ cảm thấy da đầu run lên, thiếu chút nữa bất tỉnh. Mới vừa rồi còn may mắn người này không phải Hóa Vân tông, thời gian nháy con mắt liền may mắn không nổi rồi. Nếu như đoán không sai, Di Thần Tông nhiều lần đối phó mình, chính là vì Di Hoa này, hắn muốn giết mình đã lâu rồi, chẳng lẽ cố ý để cho mọi người tới, là vì muốn giết mình? Nghĩ vậy, toàn thân Nhiếp Vân cứng ngắc, lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Tu vi cụ thể của Di Hoa mình nhìn không ra, nhưng có thể trở thành chưởng giáo của tám đại tông môn, thực lực thấp nhất cũng là Nạp Hư Cảnh, chỉ sợ đã đạt tới Nạp Hư Cảnh đỉnh phong rồi! Người mạnh như thế, thực muốn động thủ, một ngón tay cũng có thể bóp chết mình! Trong nội tâm khẩn trương, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, vừa vặn trông thấy Di Hoa xem qua, trong ánh mắt lòe ra một đạo lãnh ý nhàn nhạt. Chứng kiến cái này, đáy lòng Nhiếp Vân mát lạnh, biết rõ đối phương khẳng định nhận ra mình, sở dĩ không có phát tác, chính là bởi vì nơi này là Kiếm Thần tông, không dám quá phận mà thôi. Nhưng nếu hắn quả thật muốn động thủ, trực tiếp nói một câu với Vân Huyên, muốn mang người này đi, tin tưởng Vân Huyên sẽ không bởi vì một tiểu tử không biết tên, mà đắc tội Di Thần Tông tông chủ! - Nếu như hắn muốn ra tay sẽ không chờ tới bây giờ, nhìn xem hắn đến cùng muốn làm gì... Nếu trước sau đều là chết, vậy thì không sao cả rồi. Nghĩ vậy, Nhiếp Vân không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn tới Di Hoa. Không thể không nói Di Hoa là một người cực kỳ tuấn lãng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ngón tay thon dài trắng noãn, ánh mắt giống như một vũng nước sâu, u tĩnh sâu xa. Di Hoa tựa hồ biết rõ Nhiếp Vân lần nữa nhìn tới, tay trái nhẹ vỗ về tay phải, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, giống như cười mà không phải cười. Bộ dạng này của hắn, như nhận ra mình, vừa giống như không nhận ra mình, để cho Nhiếp Vân có chút mê hoặc. Mình giết mười hai vị Thiên Kiều Cảnh Nội Các trưởng lão của Di Thần Tông, lại giết Thái Thượng trưởng lão Di Hoằng, càng làm cho vị hôn thê của người ta từ hôn, Di Hoa nhìn thấy mình nên hận đến ngứa răng, tùy thời động thủ mới phải, nhưng bây giờ cười với mình... Chẳng lẽ hắn không có nhận ra mình? Nếu không nhận ra mà nói, vì cái gì mình thủy chung cảm giác ý niệm của hắn xoay tròn ở trên người, lái đi không được? - Tốt rồi, các ngươi lấy ra đồ vật đoạt được ở trên Kiếm Linh Phong đi, Tông Nham, ngươi tới trước! Không biết trong lòng Nhiếp Vân biến hóa, Lạc Vũ Thiên trưởng lão nghe được tông chủ mở miệng, vội vàng phân phó một tiếng. - Vâng! Tông Nham biết rõ Lạc Vũ Thiên an bài như vậy, là vì để cho mình biểu hiện, vẻ mặt đắc ý, vội vàng đi về trước hai bước. - Tông chủ, chư vị trưởng lão, đây là ta ở Kiếm Linh Phong may mắn có được! Nói xong Tông Nham tiến về phía trước một bước, cổ tay khẽ đảo, một thi thể cự đại liền nằm ở trên mặt đất, phát ra Bành… một tiếng. - Đây là Hồng Lân Kim Giáp Ưng, khi còn sống đã đạt đến Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong! Nói xong Tông Nham lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra ý tứ dương dương tự đắc. - Thi thể Yêu thú Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong? Hơn nữa còn là Yêu thú phi hành! - Hắn vậy mà đánh chết một con Yêu thú Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong? - Hắn lúc nào đánh chết? Thật là lợi hại... Chứng kiến Tông Nham lấy ra thi thể Yêu thú, mọi người xôn xao, ngay cả Nhiếp Vân cũng có chút khó tin. Thực lực của Tông Nham là cái dạng gì, mình đã giao thủ với hắn, biết rất rõ ràng, cho dù thi triển ra át chủ bài, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được cường giả Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong, chớ nói chi là Yêu thú Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong rồi!