Vô Tận Đan Điền
Chương 660
- Ta sẽ đi cướp đoạt ngọc bài ngay bây giờ, trước khi thí luyện chấm dứt nhất định sẽ tới tìm ngươi!
Diệp kiếm tinh thả người bay ra ngoài, trong nháy mắt hóa thành đạo kiếm ảnh biến mất không thấy bóng dáng.
- Ta cũng nên tu luyện những bộ kiếm thuật này!
Thấy diệp kiếm tinh rời đi, nhiếp vân lắc nhẹ đầu, tử hoa động phủ biến thành hạt bụi, thân thể nhoáng lên liền đi vào.
Trên một bãi đất trống rộng lớn trong động phủ, nhiếp vân mở ra toàn bộ ngọc bài.
- Tiểu phong, tử đồng, tiểu hổ, hắc nham, các ngươi đều qua xem những bộ kiếm thuật này đi, có thể luyện thành bao nhiêu tính bấy nhiêu!
Linh khí trong tử hoa động phủ hùng hậu hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa còn có linh thạch cùng tạo hóa linh dịch dùng mãi không hết, hiện tại thực lực bốn yêu sủng đã tiến bộ hơn không ít.
Bản thân yêu thánh lĩnh ngộ thấp, muốn tu vi họ tiêu thăng như nhiếp vân căn bản là không khả năng. Từ sau khi nhiếp vân đi vào phù thiên đại lục, rất ít triệu họ ra ngoài giúp hắn chiến đấu, phần lớn thời gian chỉ lưu họ ở trong động phủ tu luyện.
- Kiếm thuật? Sao lại có nhiều kiếm thuật như vậy?
- Những kiếm thuật này đều thật lợi hại, so sánh với những gì ta tu luyện trước kia quả thật như bùn đất cùng hoàng kim!
- lợi hại, chỉ cần tùy tiện tu luyện thành một bộ, đều sẽ giúp thực lực ta bạo tăng gấp mười!
- Tuy uy lực những kiếm thuật này thật lớn, nhưng muốn tu luyện cũng rất khó, muốn luyện thành không biết phải phí bao nhiêu thời gian…
Chứng kiến ngọc bài kiếm khí tung hoành, hào quang sáng ngời, ánh mắt bốn yêu sủng đều choáng váng.
Họ là yêu thú từ tiểu địa phương đi ra, làm sao từng gặp qua nhiều kiếm pháp cao minh như thế.
- Chủ nhân, chúng tôi tu luyện bộ nào? Ta cảm thấy đều cao minh, khiến người hoa mắt…
Tiểu hổ ngây ngẩn nói.
- Phải đó, chỉ nói kiếm khí tản ra cũng đủ giết người, chúng tôi thật sự không biết nên làm sao tu luyện…
Đôi đồng tử đỏ tươi của tử đồng cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Ha ha!
Nhiếp vân khẽ cười.
Kiếm thuật chú ý tiến hành theo chất lượng, muốn tu luyện tinh anh kiếm thuật đầu tiên phải học được kiếm pháp bình thường, nếu không biết đi đã nghĩ chạy, làm sao có thể?
Kiến thức của nhiếp vân rộng rãi, kiếp trước là cao thủ kiếm đạo, hơn nữa hấp thu vũ kỹ chi tủy, tu luyện tinh anh kiếm thuật đương nhiên không thành vấn đề.
- Đây là bộ kiếm thuật tinh anh đơn giản nhất, các ngươi tu luyện trước xem sao, nếu không thể luyện thành thì không cần cưỡng cầu!
Nhiếp vân căn dặn.
- Dạ!
Bốn yêu sủng cùng gật đầu tiếp lấy ngọc bài, tinh thần đắm chìm bên trong.
- Ta cũng nên bắt đầu!
Thấy bốn yêu sủng đã bắt đầu tu luyện, nhiếp vân cũng cầm một ngọc bài, tinh thần cường đại nháy mắt quét tới.
Thời gian trôi qua.
Không biết tu luyện thời gian bao lâu, tiểu phong đứng lên, nhìn ngọc bài trong tay, một bên vò đầu một bên thi triển, nhưng bất kể như thế nào đều cảm thấy có một cỗ khí muộn quanh quẩn trong lồng ngực, không cách nào thông hiểu đạo lý.
- Các ngươi thế nào? Có lĩnh ngộ được hay không, có thể thi triển hay không?
Cầm trường kiếm thử vài lần đều cảm thấy không thích hợp, tiểu phong nhìn qua ba người tử đồng.
Nhóm yêu sủng trải qua tạo hóa khí rèn luyện, đã sớm đạt tới bí cảnh, xem thân hình, tử đồng là một tráng hán cao lớn, tiểu hổ là một tiểu sinh, mà toàn thân hắc nham đều ngăm đen.
Ba yêu sủng còn lại đều cau chặt mày, không ngừng gãi đầu lại xoa nắn khuôn mặt, không cần giải thích cũng biết không chút tiến triển.
- Chúng ta tu luyện tổng cộng tám ngày, ngay cả kiếm pháp đơn giản nhất cũng chưa luyện thành, thật sự rất dọa người!
Nhìn biểu tình ba người khác, tiểu phong lắc đầu.
- Điều này cũng không thể trách chúng ta, tinh anh kiếm pháp, là kiếm pháp chỉ có đệ tử tinh anh mới có thể tu luyện, mà đệ tử tinh anh kiếm thần tông có tu vi gì? Cả đám đều đạt tới bất hủ cảnh, bọn hắn tu luyện một chiêu đều cần mấy tháng thậm chí vài năm. Chúng ta muốn luyện thành trong tám ngày, thật sự là làm khó thú!
Hắc nham nói một câu, thanh âm ồm ồm.
- Hắc nham nói không sai, bộ kiếm pháp kia thật sự rất rườm rà thâm ảo, chỉ riêng ý cảnh ta dùng nhiều ngày vẫn không cách nào cảm ứng được!
Tử đồng cũng lắc đầu.
- Không cần nhìn ta, ta cũng không luyện thành, quá khó khăn, theo ta nghĩ luyện kiếm pháp gì chứ, còn không bằng dùng móng vuốt bắt người, lại nhanh lại thực tế…
Tiểu hổ chớp mắt.
- Ai, ta cũng không muốn luyện, nhưng các ngươi có phát hiện hay không, chênh lệch giữa chúng ta cùng chủ nhân càng lúc càng lớn…
Tiểu phong thở dài.
Trong bốn yêu sủng, nhiếp vân thu nhận tiểu hổ đầu tiên. Nhưng tuổi tiểu hổ quá nhỏ nên không quan tâm hiểu biết nhiều, mà tiểu phong dù sao cũng là lang vương, tu vi cao nhất, cho nên có thể trở thành người cầm đầu nhóm yêu sủng.
Nghe được tiểu phong thở dài, trên mặt ba yêu thú còn lại đều khó xem.
Đích xác, trước kia họ vẫn cùng chủ nhân sóng vai chiến đấu, nhưng từ khi đi tới phù thiên đại lục, chủ nhân như cá gặp nước, tiến bộ thần tốc, trong khi bọn họ vẫn trì trệ không tiến, rất nhiều cuộc chiến đấu đừng nói là hỗ trợ, chỉ sợ vừa xuất hiện đã trực tiếp tử vong.
- Chủ nhân muốn chúng ta luyện thành kiếm pháp chính vì tăng cường thực lực, như vậy có thể giúp được hắn, hiện tại chúng ta lại không làm được…
Tiểu phong tiếp tục nói.
- Không phải chúng ta không cố gắng, kiếm pháp kia thật quá khó khăn, đừng nói chúng ta, dù là chủ nhân, ta cảm thấy mấy ngày nay hắn có thể luyện thành hai bộ kiếm pháp đã thật nghịch thiên!
Tiểu hổ nói.
- Vậy thì không nhất định, thiên phú của chủ nhân tốt lắm, đối với kiếm pháp hiểu biết rất sâu, có lẽ đã luyện thành hơn mười bộ!
- Hơn mười bộ? Chia đều một ngày hai bộ? Rất không khả năng! Dù thiên phú của chủ nhân lợi hại, nhưng ý cảnh mỗi bộ kiếm pháp đều không giống nhau, một ngày lại lĩnh ngộ vài lần ý cảnh…ngẫm lại cũng cảm thấy khủng bố!
Tử đồng cùng hắc nham đồng thời gật đầu.
- Vậy chúng ta đánh cuộc, xem mấy ngày nay chủ nhân luyện thành mấy bộ kiếm pháp? Thế nào? Ta tới trước, ta cảm thấy là hai bộ!
Tiểu hổ vốn là tâm tính tiểu hài tử, cười hắc hắc.
- Được, ta nói chủ nhân luyện thành mười bộ!
Tử đồng gật gật đầu.
- Ta nói chủ nhân luyện thành tám bộ! Một ngày một bộ, không nhiều không ít!
- ý tưởng của ta cũng giống như hắc nham!
Tiểu phong cũng gật đầu.
- Tốt lắm, trong chúng ta ai đoán được gần đúng nhất, người đó thắng lợi, thua kém một bộ, bị đánh mười quyền, thế nào?
Tiểu hổ nói ra quy tắc.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương