Vô Tận Đan Điền
Chương 652
Nếu hiện tại hắn sử dụng thiên phú địa hành sư chạy trốn, ẩn vào trong tử hoa động phủ có lẽ còn có thể đào thoát, nhưng làm vậy diệp kiếm tinh cùng tạ trương huệ tử khẳng định sẽ chết!
Mà lúc này hắn đã bị trọng thương, không khả năng thu hai người vào tử hoa động phủ!
Hơn nữa chạy trốn cũng chỉ là nhất thời, đối phương đạt tới thiên kiều cảnh đỉnh đã có thể cảm nhận được tử hoa động phủ, cho dù không phá vỡ được cấm chế bên ngoài nhưng hoàn toàn có thể đem động phủ ném vào hư không.
Nếu thật là vậy, đời này chỉ sợ mình phải lưu lạc trong hư không vĩnh viễn không thể trở về.
- Nguyên lai ta sẽ chết ở chỗ này…khó trách khu vực táng địa luôn không ai chạy thoát, xem ra ta cũng không ngoại lệ…
Diệp kiếm tinh cũng là người sảng khoái, thấy yêu nhân đi tới, biết khó thoát khỏi cái chết, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên mọi người chợt nghe một thanh âm lanh lảnh vang lên.
- u minh kiếm, ta kiên trì cả đời câu ngươi đi ra, chỉ vì đạt được hạnh phúc. Cũng chính là ngươi, đã hủy hạnh phúc của ta! Yêu hồ tộc, tuy rằng các ngươi dưỡng dục ta, dạy dỗ ta, nhưng chính tay hủy ta. Cho nên ta cũng không thiếu các ngươi, hãy để cho ta cùng văn húc ca vĩnh viễn cùng một chỗ!
Tạ trương huệ tử đứng lên, đột nhiên thân hình gầy yếu hiện lên bạch quang nhấp nháy, lóe sáng rực rỡ.
- Cái gì? Huệ tử, đừng…đừng a…
Lan di tựa hồ hiểu được điều gì, cực kỳ bi ai kêu to, nước mắt tràn mi.
- lan di, nói cho đại trưởng lão, ta đi rồi, nàng giết văn húc ca, cũng chẳng khác nào chính tay giết ta! Ta có chết, cũng không tha thứ cho nàng!
Quang mang trên người tạ trương huệ tử ngày càng thịnh, đột nhiên hóa thành đạo thiểm điện thẳng tắp hướng u minh kiếm trong tay yêu nhân râu trắng vọt tới!
- Huệ tử, ngươi làm như vậy tương đương hồn phách vĩnh viễn giam cầm, cả đời đều không thể thoát thân, đừng a…
Hai tay lan di trảo dưới đất, máu tươi tuôn xuống.
- Vĩnh viễn giam cầm thì thế nào? Chỉ cần có thể nhìn thấy kiếm chiêu của văn húc ca, nhìn thấy hắn dùng kiếm, chẳng khác nào cả đời cùng hắn một chỗ…
Trong hào quang vang lên thanh âm tạ trương huệ tử, chợt lóe đã tiến vào trong u minh kiếm.
- A…
Hào quang vừa tiến vào u minh kiếm, yêu nhân râu trắng đột nhiên ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ vô cùng vô tận.
- Đây là…đây là có chuyện gì?
Chứng kiến một màn trước mắt, không riêng diệp kiếm tinh sửng sốt, thậm chí cả nhiếp vân cũng khó hiểu.
- u minh kiếm là do tạ trương huệ tử từ u minh giới câu lên, dù linh tính bị huyết linh làm bẩn, cũng có ấn tích của nàng trong đó, nàng làm như vậy…là dùng linh hồn của chính mình hóa thành kiếm linh! Đem huyết linh đuổi ra khỏi u minh kiếm!
Trong mắt lan di mang theo bi thương nồng đậm:
- Trở thành kiếm linh, vĩnh viễn không được siêu sinh, không thể đi vào luân hồi, cả đời chỉ có thể ở trong kiếm, còn mất đi mình, không biết mình là ai…huệ tử, là yêu hồ tộc thật có lỗi với ngươi…
- Biến thành kiếm linh?
Nhiếp vân cùng diệp kiếm tinh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều rung động.
Là dạng tình yêu gì khiến người ta làm được như thế?
Là dạng tình yêu gì có thể cả đời bảo hộ, cam tâm kính dâng?
Trần văn húc vì tạ trương huệ tử xông vào yêu la u minh vực, mà tạ trương huệ tử vì hắn bỏ qua sinh mạng, chỉ vì cùng vũ kỹ chi tủy của hắn ở chung một chỗ, lại nhìn thấy hắn dùng kiếm…
Sông cạn đá mòn, đến chết không đổi!
Hiểu được điều này, hai người đã hiểu tại sao yêu nhân râu trắng kia có vẻ thống khổ như vậy.
Linh hồn của hắn đã dung hợp với huyết linh, đuổi huyết linh ra khỏi u minh kiếm chẳng khác nào đem linh hồn hắn đuổi ra khỏi thân thể, không thống khổ mới là lạ!
Hiện tại tạ trương huệ tử cùng huyết linh tranh đoạt u minh kiếm, không ai xen tay vào được, đành chờ đợi tại chỗ lẳng lặng nhìn thấy.
- Không…không…a…
Không biết qua bao lâu, yêu nhân râu trắng kêu thảm một tiếng, co giật trên mặt đất hai cái, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ.
Xem ra trong cuộc tranh đoạt u minh kiếm, huyết linh thua bại, bị triệt để tàn phá.
Huyết linh bị gạt bỏ, yêu nhân râu trắng đương nhiên cũng không thể sống sót.
Hô!
Yêu nhân râu trắng tử vong, u minh kiếm hóa thành đạo lưu quang sưu một tiếng bay tới rơi vào trong tay nhiếp vân.
Trong cơ thể hắn có vũ kỹ chi tủy của trần văn húc, giống như có được truyền thừa, tạ trương huệ tử hóa thành kiếm linh liền trực tiếp đem hắn nhận chủ, trở thành chỗ dựa của nàng.
- Ai!
Vốn theo dõi đám yêu nhân là vì mục đích lấy được u minh kiếm, hiện tại u minh kiếm tới tay, nhiếp vân lại không có chút hưng phấn, ngược lại mang theo nồng đậm mất mát.
Linh tính của kiếm linh phi thường bạc nhược, không có lối suy nghĩ như nhân loại, nhiều nhất ở thời khắc nguy hiểm đỡ cho chủ, nói cách khác, ý thức cùng linh trí của tạ trương huệ tử bị gạt bỏ hoàn toàn, nàng đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này!
Chân chính biến mất, hơn nữa vĩnh viễn không luân hồi!
- Yên tâm đi, ta sẽ mai táng thân thể của ngươi cùng tiền bối trần văn húc chung một chỗ, linh tính của ngươi sẽ cùng vũ kỹ chi tủy của trần tiền bối vĩnh viễn tương bồi!
Khẽ vuốt u minh kiếm, nhiếp vân thì thào tự nhủ.
Ông!
Linh tính u minh kiếm tựa hồ nghe được lời nói của nhiếp vân, hưng phấn tê minh, thanh âm thanh thúy động lòng người.
- Vị tiền bối này, ngươi quay về yêu hồ tộc hay tiếp tục ở lại chỗ này?
Thu hồi u minh kiếm, nhiếp vân chậm rãi đứng lên, vừa rồi hắn đã trị liệu xong thương thế, đi tới trước mặt diệp kiếm tinh giúp hắn chữa thương cùng đưa đan dược cho hắn.
Diệp kiếm tinh là thiên kiều cảnh sơ kỳ, thực lực xem như mạnh hơn mình, trị liệu đan điền cũng không thể trị hết vết thương, nhưng hắn chỉ là bị ngoại thương nên không khó khăn bao nhiêu, rất nhanh đã khôi phục năng lực hành động, nuốt đan dược, mặc dù chưa khỏe hẳn nhưng đã không còn gì đáng ngại.
Trị xong cho diệp kiếm tinh, nhiếp vân nhìn lan di hỏi.
Mặc dù hắn không có hảo cảm gì với yêu tộc, nhưng dù sao tạ trương huệ tử cũng không oán trách lan di, xem như mình tôn trọng nàng, cũng không cần diệt sạch làm gì.
Đương nhiên, cũng không cần chữa thương cho bọn họ.
Họ sống hay chết không quan hệ gì với hắn.
- Các ngươi đi thôi, không cần xen vào ta…
Lan di thở dài, vẻ mặt mất mát, tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần sau cái chết của tạ trương huệ tử.
- Đi thôi!
Nhiếp vân quay đầu liếc mắt nhìn diệp kiếm tinh, ôm lấy thi thể tạ trương huệ tử, bay trở lại con đường ban đầu đã tới.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương