Vô Tận Đan Điền
Chương 567
Những đệ tử này, từng cái đều là tuyệt thế thiên tài, ở tông môn địa vị không thấp, lần này đến đây vây quét Kịch Độc Vương, dựa theo đạo lý, nên chuẩn bị không sơ hở tý nào mới được, nhưng nhìn tình huống hiện tại, những đệ tử này tuyệt đối ngăn không nổi!
Kịch Độc Vương, có thiên phú kịch độc, còn gọi là Độc sư, thiên phú đặc thù bài danh 21, tuy chỉ có thực lực Thiên Kiều Cảnh sơ kỳ, nhưng chính thức chiến đấu, phóng thích độc khí, coi như là Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong cũng không phải đối thủ!
Loại tình huống này, người của tám đại tông môn không nên không biết, còn sai đệ tử tới, chẳng lẽ để đám đệ tử này không công chịu chết?
Tuyệt đối không thể!
Cho dù Phù Thiên Đại Lục thiên tài vô số, một tông môn cũng tuyệt đối không thể ăn no rỗi việc như vậy, để cho đệ tử thiên tài nhất đi qua tìm cái chết!
Chẳng lẽ trong này có chuyện ẩn gì ở bên trong?
- Ân?
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái, đột nhiên chứng kiến sắc mặt của Kịch Độc Vương trở nên cực kỳ khó coi.
- Đáng giận, các ngươi cũng dám trộm đồ vật của ta, ta muốn các ngươi chết...
Đột nhiên, Kịch Độc Vương thét dài một tiếng, quay người bay về phía cung điện, vừa đi vừa quát.
- Yêu Xích, giết toàn bộ những người này cho ta, một tên cũng không để lại!
Tiếng nói chấm dứt, cả người liền hóa thành một đạo lưu quang, thẳng tắp chui vào cung điện, biến mất không thấy gì nữa.
- Vâng!
Một Yêu nhân mặt mũi đỏ thẫm ứng một tiếng, hai tay trảo một cái, kích hoạt trận pháp chung quanh, lập tức bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
- Chuyện gì xảy ra... Thì ra là thế!
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân biết chắc xuất hiện biến cố, Thiên Nhãn nhìn về phía trước, vừa xem xét, rốt cục hiểu được.
Nguyên lai những đệ tử này đánh lén Kịch Độc Vương chỉ là che dấu, chính thức động tác là cao thủ của tám đại tông môn đã trà trộn vào cung điện của Kịch Độc Vương, tựa hồ muốn trộm cái gì đó!
- Lại để cho đệ tử đi làm mồi câu, mình ở sau lưng hưởng thụ chỗ tốt, đây là tông môn sao? Thật độc ác!
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
Tông môn bình thường, gặp được chuyện gì cũng là trưởng lão vọt tới trước, mà tông môn này, vậy mà để cho đệ tử ngăn cản ở phía trước hấp dẫn Kịch Độc Vương, mình đi trộm đồ, thật sự là vô sỉ!
- Diệp Kiếm Tinh thay ta chiếu cố Dịch Thanh, các ngươi cẩn thận một ít, ta đi xuống xem một chút!
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, liền bay về phía trước.
Những Yêu nhân này hắn cũng nhìn ra, tuy thực lực không kém, nhưng không có Kịch Độc Vương, muốn giết chết bọn người Diệp Kiếm Tinh, là không có bổn sự kia, cho nên không quá lo lắng.
Về phần Dịch Thanh, có Diệp Kiếm Tinh chiếu cố, hơn nữa bản thân nàng là Diễm Hỏa Sư, chắc có lẽ không có nguy hiểm quá lớn.
- Muốn đi? Lưu lại cho ta!
Thân thể Nhiếp Vân vừa định phi hành, chợt nghe một tiếng gào rú, Yêu Xích đã lao qua.
Yêu Xích là nửa bước cường giả Thiên Kiều Cảnh, linh hồn câu thông Thượng Thiên, tinh thần khẽ động, vô số yêu khí từ trên trời giáng xuống, cuồn cuộn mà đến.
Thực lực của Nhiếp Vân bây giờ cùng Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong có thể chiến một trận, nhưng đối với nửa bước Thiên Kiều Cảnh, chỉ có thể đào tẩu.
Ầm ầm!
Yêu Xích trảo một cái, yêu khí ở trên không cung điện lập tức sụp đổ, chung quanh đã mất đi thanh âm, toàn bộ bị một cổ khí tức kinh khủng bao phủ.
Bác Kiếp Yêu Công!
Bác Kiếp Yêu Công, dùng kiếp số làm động lực tu luyện, một kiếp một lần trọng sinh, công pháp này ở trong Yêu tộc cũng là loại không kém, không nghĩ tới một đồ đệ của Kịch Độc Vương cũng biết sử dụng!
Yêu khí hình thành kiếp kiếp trùng điệp, một khi bị đánh trúng liền khiến người thừa nhận sinh, lão, bệnh, tử, oán không thành, yêu biệt ly, cầu không được, nhân sinh bảy khổ…
Bảy khổ gia thân, tâm linh tán loạn, cho dù ý chí lại kiên định, cũng sẽ chiến ý không còn, bị đối phương nhẹ nhõm đánh chết!
- Phá yêu pháp, Huyết Tự Đại Kim Chú!
Biết rõ Bác Kiếp Yêu Công của đối phương lợi hại, bất luận chiêu số gì ở trước mặt loại công kích này cũng lộ ra vô lực, tay trái của Nhiếp Vân có một đạo kiếm quang lập loè.
- Híz- Khà- zzz á!
Liền cắt đầu ngón tay, một tia huyết kiếm phún dũng mà ra.
Xì xì xì xì...!
Huyết tự ở trên không trung quay cuồng, lập tức tạo thành một chữ Huyết cự đại, lóe ra quang mang màu vàng, tựa như một đoàn hỏa diễm cực nóng.
Huyết Tự Đại Kim Chú, bí pháp phá yêu!
Huyết tự càng lúc càng lớn, yêu khí đầy trời đụng phải thật giống như tuyết trắng gặp bàn ủi, phát ra thanh âm xì xì, rất nhanh liền tiêu tán.
- Tuy Huyết Tự Đại Kim Chú là bí pháp bài trừ Yêu nhân chúng ta, nhưng cùng thực lực cá nhân có quan hệ, ngươi bất quá là Bất Hủ cảnh, huyết dịch cường thịnh trở lại, cũng không cách nào chiến thắng ta! Bác Kiếp Yêu Công, đệ nhất kiếp, Huyết Hà Thăng Thiên!
Chứng kiến Huyết tự phát ra kim quang, Yêu Xích vốn lộ ra một tia kinh dị, lập tức hắc hắc cười lạnh, Quỷ Trảo tìm tòi, khí kình quán thông, hóa thành ánh nắng chiều màu đỏ như máu, bao phủ đến Nhiếp Vân.
Tuy Huyết Tự Đại Kim Chú là bí pháp phá yêu, nhưng cùng thực lực của người thi triển có quan hệ, thực lực càng mạnh, nồng độ máu huyết lại càng cao, huyết dịch thiêu đốt uy lực lại càng lớn, thiếu niên trước mắt này, bất quá là Bất Hủ cảnh đỉnh phong, loại thực lực này ở trong mắt hắn căn bản không có nguy hại gì.
Bành!
Huyết Tự Đại Kim Chú cùng Huyết Hà Thăng Thiên đụng một cái, lập tức phát ra thanh âm xì xì, không trung vang lên âm bạo liên tiếp.
Đăng đăng đăng đăng!
Một người một yêu đồng thời lui về phía sau một bước.
- Ân? Bất Hủ cảnh đỉnh phong vậy mà có thể ngăn ta? Tiểu tử, hiện tại ta đối với ngươi có hứng thú rất lớn...
Yêu Xích không nghĩ tới Huyết Tự Đại Kim Chú của thiếu niên có thể ngăn Huyết Hà Thăng Thiên của mình, trên mặt vặn vẹo lộ ra càng thêm dữ tợn.
- Có hứng thú với ta? Ha ha, đáng tiếc ta đối với loại đồ vật xấu xí khó coi như ngươi nửa điểm hứng thú cũng không có!
Nhiếp Vân cười cười.
- Ngươi muốn chết!
Nghe được thiếu niên vũ nhục, sắc mặt của Yêu Xích lần nữa trở nên đỏ thẫm, hai tay đan vào như lưới, làm xu thế chống trời, đột nhiên phát ra tiếng quát, âm thanh như sấm rền.
- Đệ nhị kiếp, Lôi Vân đầy trời!
Ầm ầm!
Đất bằng nổ vang, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, thiếu chút nữa ngất đi.
- Thiên phú Huyết Đồng sư!
Trong mắt có một đạo màu đỏ như máu hiện lên, Nhiếp Vân tỉnh táo lại, lập tức liền chứng kiến một bàn tay che kín Lôi Âm bóp tới cổ họng của mình.
- Thật nhanh!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương