Vô Tận Đan Điền
Chương 517
- Tha thứ? Một câu nói nhảm mà đã muốn ta tha thứ? Ha ha... Ngươi cũng quá ngây thơ rồi..
Nhiếp Vân cười, lạnh nhạt, không nhiễm chút bụi trần.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, khóe miệng Dịch Thanh co giật, cảm giác chóng mặt.
Thiếu niên trước mắt này quả thực là nhân tài, quả thực có tài giả trang a.
Tuy rằng không biết Nguyên Cương trưởng lão vừa mới xuất hiện là ai, nhưng mà Dịch Thanh bằng vào phán đoán về Nhiếp Vân đã biết rõ mọi chuyện tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
- Như vậy... Ta tự đoạn một tay để xin lỗi thiếu gia.
Nghe thấy thiếu niên nói vậy, tay phải Chu Cường giơ lên đã muốn động thủ, tuy nhiên còn chưa kịp ra tay thì bên tai đã truyền tới tiếng truyền âm của Nguyên Cương trưởng lão.
- Tự đoạn một tay, ngươi ngu sao? Không có Trị liệu sư trợ giúp, đứt một cánh tay không thể dài lại, tương đương với tàn phế, tổn thất quá lớn. Có bảo bối gì lấy gia, có lẽ Nhiếp Vân thiếu gia cao hứng thì có lẽ có thể bỏ qua, cần gì phải tự mình hại mình như vậy.
- Cống hiến bảo bối?
Nghe thấy Nguyên Cương trưởng lão truyền âm, trong mắt Chu Cường hiện lên vẻ cảm kích.
- Khục khục, Nhiếp Vân thiếu gia, người xem, người đang dùng cơm mà bọn hắn lại chặt tay thì có chút không hay lắm. Ta thấy nếu như không sao thì để cho bọn hắn xuất ra chút linh thạch bồi dưỡng, an ủi ngươi vậy.
Nguyên Cương trưởng lão thừa cơ nói với Nhiếp Vân.
- Được rồi, ta cho ngươi mặt mũi. Tuy nhiên, Nguyên Cương trưởng lão, về sau nếu như xuất hiện tình huống này ta sẽ đi tới Nguyên Tâm tông hỏi tông chủ các ngươi một chút, để xem hắn quản giáo môn hạ đệ tử thế nào.
Nhiếp Vân hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lẽo.
- Hỏi tông chủ một chút?
Nghe thiếu niên nói lời này, đám người Chu Cường run rẩy. Người có thể nói ra lời này nhất định là thiếu gia thế lực lớn, quả thực mặt mũi đủ lớn a.
- Hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm này là thứ mà một lần dưới cơ duyên xảo hợp ta có được. Tuy rằng không lọt vào trong mắt thiếu gia nhưng kính xin thiếu gia nhận lấy, tha cho ta một mạng.
Suy nghĩ cẩn thận thân phận của đối phương. Chu Cường cảm thấy không chắc chắn cho nên vội vàng móc ra một cái túi trong lòng. Mở ra rồi lấy hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm cống hiến.
Hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm tương đương với hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, đối với một đệ tử tinh anh tầm thường của Nguyên Tâm tông mà nói, đã là toàn bộ thân gia trên người.
- Linh thạch thượng phẩm? Nể mặt Nguyên Cương trưởng lão, ta tạm tha cho các ngươi một lần.
Nhiếp Vân tiện tay tiếp nhận linh thạch, hừ lạnh một tiếng.
- Đa tạ thiếu gia khoan hồng độ lượng.
Mấy người các ngươi còn không mau lấy thứ trên người ra? Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?
Nguyên Cương trưởng lão hét lớn một tiếng.
- Đúng đúng.
Mấy người còn lại đều lấy bảo bối trên người ra, mấy người kia mặc dù không có nhiều linh thạch thượng phẩm như Chu Cường, nhưng mà cũng có mấy khỏa, tập hợp lại cũng được hơn hai mươi khỏa, toàn bộ đều đưa qua.
Giao toàn bộ bảo bối trên người, những người này còn nhìn về phía Nguyên Cương trưởng lão, cảm kích vô cùng.
Nhờ có trưởng lão ở đây, nếu không thì sợ rằng ngay cả mạng cũng không có.
- Thiếu gia, hai người này...
Thấy đã lột sạch những người này, Nguyên Cương trưởng lão lại nhìn về phía hai người Tô vinh dang quỳ dưới mặt đất.
- Hai người bọn chúng đắc tội ta trước, mỗi người năm mươi khỏa linh thạch thượng phẩm thì ta sẽ cho bọn chúng rời đi, bằng không.. Ngươi thay ta giết bọn chúng là được.
Nhiếp Vân tiện tay phất một cái, lạnh nhạt nói.
- Vâng, hai người các ngươi nghe chưa? Còn không mau chuẩn bị linh thạch?
Nguyên Cương trưởng lão quát lớn.
- Năm mươi khỏa linh thạch thượng phẩm? Trưởng lão, chúng ta sao có được chứ? Khẩn cầu người nói với Nhiếp Vân thiếu gia một tiếng, tha cho chúng ta a. Chúng ta không dám nữa...
Hai người Tô Vinh nghe thấy con số này thiếu chút nữa bị hù chết.
Ngay cả Chu Cường thực lực mạnh hơn bọn hắn cũng chỉ có hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm, bọn hắn sao có nhiều như vậy được chứ?
- Nhiếp Vân thiếu gia đã hạ mệnh lệnh, nếu như không có thì các ngươi chết đi.
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay Nguyên Cương trưởng lão có lực lượng tràn ra, dường như tùy thời sẽ chụp chết hai người.
- Không nên, không nên. Trưởng lão, ta có một ít bảo bối quý trọng, tuy rằng giá trị không tới năm mươi thạch thượng phẩm, thế nhưng cũng rất hiếm có, hi vọng Nhiếp Vân có thể ưa thích, xử lý nhẹ tay...
Tô vinh vội vàng nói, thân thể nhoáng cái đã lấy đồ vật từ trong nạp vật đan điền ra.
Nhiếp Vân đưa mắt nhìn, đống đồ vật này có đan dược, có linh binh, giá trị cộng lại quả thực xa xỉ, cũng coi như là hiếm co.s
- Ồ? Thứ này...
Đột nhiên hai mắt Nhiếp Vân rơi vào trên một thứ màu đen nhỏ bằng lòng bàn tay, thứ này nhìn qua không biết là kim loại gì, màu ngăm đen không có ánh sáng. Nhưng mà vừa xuất hiện thì Nhiếp Vân đã cảm thấy pháp quyết vô danh của mình lại nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.
Trong kim loại đen này không ngờ cũng có khí tức đặc thù kia.
Xem ra vận khí của mình gần đây khá tốt. Mấy ngày hôm trước vừa đạt được một độc thủ quyền trượng còn chưa kịp hấp thu khí tức đặc thù trong đó thì ngày hôm nay lại phát hiện ra thứ này.
- Được rồi, tuy rằng những thứ này đối với ta không có tác dụng, nhưng mà ngươi đã nhận sai, ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, cút đi.
Nhiếp Vân vung tay lên, thu đống đồ lỉnh kỉnh vào trong đan điền, đòng thời miệng quát một tiếng, xóa bỏ áp chế trên thân hai người Tô Vinh.
- Vâng vâng.
Hai người Tô Vinh thấy Nhiếp Vân thiếu gia trước mắt không truy cứu, như được đại xa, cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Nguyên Cương trưởng lão rồi vội vàng lui ra ngoài.
- Không ngờ Nhiếp huynh lại có phương phá pnhư vậy, để cho Nguyên Cương trưởng lão nói chuyện thay ngươi. Tại hạ không trèo cao nổi, cáo từ.
Mọi người vừa mới rời đi thì Huyễn Thiên Thủ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Nhiếp Vân rồi ôm quyền cáo từ.
Nhìn bộ dạng của hắn dường như rất chán ghét với Nguyên Tâm tông.
- Chuyện này... Ha ha..
Thấy bộ dáng này của hắn Nhiếp Vân biết rõ hắn ta ân oán rõ ràng, chán ghét là chán ghét, ưa thích là ưa thích, cũng không có giả bộ cho nên hắn lắc đầu cười.
- Sao nào? Chẳng lẽ Nhiếp huynh cảm thấy buồn cười? Ta và Nguyên Tâm tông có cừu oán, nếu như ngươi cảm thấy buồn cười thì chúng ta coi như không có giao tình.
Huyền Thiên Thủ nhướng mày, quay người, định rời đi.
- Ha ha, ta cười cũng không phải là nói Thiên Huyễn huynh buồn cười, mà là chẳng lẽ ngươi không nhận ra đặc thù của Nguyên Cương trưởng lão này hay sao?
Nhiếp Vân tiện tay bố trí một cấm chế xuống chung quanh rồi vừa cười vừa nói.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương