- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù biết rõ thân thể mình không nhúc nhích, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ cảm giác vừa rồi là thật. Bởi vì ngôi sao xoay tròn mang theo ý tứ đại đạo vẫn quanh quẩn trong đầu như trước, thật lâu không tiêu tán, từ cổ chí kim, làm cho ở sâu trong lòng Nhiếp Vân cảm thấy sợ hãi. Xa xôi, xa xôi, ở một chỗ sâu không biết tên có một lão giả chòm râu trắng như tuyết, lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn. Chung quanh bồ đoàn có vô số ngôi sao diễn sinh, chôn vùi. Những ngôi sao này khác với những ngôi sao thực sự, rất nhỏ, vừa xem xét đã biết đây là một loại khí cụ đặc thù. Lão giả ngồi trên Tinh đấu trận đồ do khí cụ đặc thù bố trí, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng kích thích. Sưu Sưu. ngôi sao đầy trời chấn động một chút, bốn phía bắn ra vạn đạo quang mang. Những quang mang này mỗi một đạo đều mang theo lực lương hủy thiên diệt địa, dường như cả Phù Thiên đại lục nếu như bị loại quang mang này đụng một cái cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn vậy. Ông. Quang mang tạo thành một hình bái quái cực lớn. Lão giả có chòm râu trắng như tuyết kia khẽ vẫy trong hình bát quái kia. Sưu. Thoáng cái bên trên mơ hồ có một đạo thân ảnh nhảy ra. Thân ảnh này nhìn qua có chút mơ hồ, cũng không rõ ràng, nhưng nếu như Nhiếp Vân ở đây thì sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, thân ảnh này không phải là ai khác, mà là chính hắn. - Nguyên khí sư luân chuyển? Nguyên khí sư mới sinh ra đời? Thiên phú đặc thù bài danh top mười, mỗi khi xuất hiện một người đều có chuyện lớn xảy ra, xem ra... Thiên địa bắt đầu rung chuyển rồi. Lão giả có chòm râu trắng như tuyết ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn xuyên qua vô số tầng vũ trụ, nhìn thấy thời không xa xôi vậy. Hắn thở dài một tiếng, nói tiếp: - Cũng phải nhanh chóng tìm nàng trở lại, ở bên ngoài lang thang lâu như vậy có lẽ đã hiểu thông ý nghĩa của Chân ngã, chính thức làm được quên a. Chỉ cần có thể làm được, quên đi mình thì có thể kích hoạt huyết mạch trong cơ thể. Ài.. Tuy rằng là cứu người trong thiên hạ, nhưng lại khổ đứa nhỏ. Nhớ tới cái gì đó, ánh mắt của lão giả có chòm râu trắng như tuyết này hơi ảm đạm, thân thể nhoáng cái lăng không biết mất tại chỗ. - Chủ nhân, người không sao chứ? Nhiếp Vân còn chưa từ trong ngôi sao ngập trời, cực hạn đại đảo tỉnh táo lại thì đã thấy Tiểu Phong và chúng thú chạy tới. - Ta không sao. Phục hồi tinh thần lại, Nhiếp Vân lắc đầu, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía chúng thú. - Sao vậy? Vừa rồi trong nháy mắt chúng ta mất đi liên hệ với chủ nhân, còn tưởng rằng người gặp chuyện không may, cho nên... Trong lòng Tiểu Phong còn sợ hãi. - Mất đi liên hệ? Nhiếp Vân sững sờ. - Đúng vậy. Tiểu Phong do dự rồi nói. - Chính xác là... Chúng ta không cảm thấy khí tức linh hồn của chủ nhân nữa.. - Không cảm giác được khí tức linh hồn của ta? Nhiếp Vân biến sắc. Thuần thú đan điền khống chế yêu thú, có liên hệ đặc thù linh hồn với chủ nhân. Khoảng cách xa thì không cảm thấy được cũng bỏ đi. Nhưng mà bốn thú ở cách hắn hơn mười thước lại không cảm nhận được... Chẳng lẽ vừa rồi không phải là mơ, mà linh hồn hắn quả thực tiến vào chỗ nào đó hay sao? Ngôi sao ngập trời kia, địa phương cực hạn đại đạo là ở nơi nào? - Kỳ quái? Tùy tiện giải thích với bốn thú một câu, sau khi trấn an lo lắng của bọn hắn, Nhiếp Vân nhíu mày, suy nghĩ không thôi. Cho dù là người của hai kiếp, nhưng dù sao tuổi tác hắn quá ít, chỉ có ba trăm tuổi, loại tuổi này đối với các trưởng lão của tám đại tông môn trên Phù Thiên đại lục mà nói, lại chỉ có thể coi là trẻ con. Hơn nữa trong vòng ba trăm năm này hắn luôn sống trong cừu hận, nghiên cứu trận pháp, đan dược và Yêu tộc, rất nhiều chuyện hoàn toàn không biết gì cả. - Được rồi, không nghĩ ra thì thôi, có thể khiến cho pháp quyết vô danh xuất hiện thanh âm, như vậy đã nói Nguyên khí đan điền quả thực cường đại. Ta xem trước một chút... Không nghĩ ra thì không nghĩ tiếp nữa, Nhiếp Vân lắc đầu, tinh thần lực thoáng cái câu thông với nguyên khí đan điền. Sưu... Tinh thần lực lan tràn, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy tâm linh câu thông tới một không gian không biết. Không gian này có vô số tạo hóa chi khí, vô cùng vô tận, dùng mãi không cạn kiệt. - Thôn phệ nguyên khí, nhồi vào khí hải. Trong lòng khẽ động, nguyên khí đan điền lập tức xoay tròn, như là cá voi hút nước. Không tới hai hô hấp, khí hải vốn đã khô quắt thoáng cái triệt để tràn đầy. - Thật nhanh... Trình độ rộng lớn khí hải của Nhiếp Vân đã từng dọa không ít người. Khí hải rộng lớn như vậy, muốn bổ sung đầy, sử dụng linh thạch hạ phẩm, không có mấy trăm vạn khỏa thì căn bản không có khả năng. Mà bây giờ... Không tới hai hô hấp đã tu bổ đầy đủ, hơn nữa so với linh thạch bổ sung còn tinh thuần hơn. Đáng sợ. Khó trách được xưng là thiên phú đặc thù xếp hạng thứ chín, quá nghịch thiên. - Có được thiên phú như vậy căn bản không sợ tích lũy lực lượng không đủ. Đã như vậy thì thừa cơ Niêt bàn, triệt để đột phá a. Thét dài một tiếng, khí tức trên người Nhiếp Vân triệt để kéo lên, tốc độ hấp thu tạo háo chi khí của nguyên khí đan điền không giảm, cả người khoanh chân ngồi xuống đất, dẫn động Cửu Chuyển niết bàn công, tiến vào trạng thái Niết bàn. Đổi lại là lúc khác, muốn Niết bàn thì phải sớm chuẩn bị mọi thứ chồng chất như núi, như biển, mà bây giờ thì hắn không cần nữa. Nguyên khí đan điền câu thông tạo hóa chi khí, vô cùng vô tận. Một khi niết bàn chân khí không dứt, căn bản không cần lo lắng tới thiếu lực lượng, như vậy sẽ không tử vong. - Cửu Chuyển Niết Bàn công, Niết bàn lần ba, bắt đầu. Trong lòng thấp giọng hô, tinh thần của Nhiếp Vân trong nháy mắt yên tĩnh lại, năng lượng toàn thân như là trẻ con tiến vào bụng mẫu thân mình, hoàn toàn thu liễm. Người bình thường cho dù ngủ thì cơ bắp, tế bào toàn thân cũng đang vận chuyển, phát ra nhiệt lượng, duy trì cơ thể hoạt động. Người thực lực càng mạnh cũng giống vậy, cho dù không có tu luyện thì tế bào cũng không tự chủ mà thôn phệ linh lực, chuyển hóa thành chân khí, pháp lực. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao lợi dụng Thiên nhãn thiên phú là có thể nhìn ra thực lực chính xác của đối phương. Thiên nhãn thiên phú có thể nhìn ra lượng linh khí đối phương phun ra nuốt vào, do đó có thể phán định thực lực cụ thể. Lượng linh khí phun ra nuốt vào càng lớn thì cấp bậc càng cao, đây là định lý. Mà bây giờ Nhiếp Vân rơi vào trong cảnh giới Niết bàn, cả người như trong nháy mắt mất đi khí tức sinh mạng, ngay cả hô hấp cũng không có, giống như biến thành một khối đá vậy.