Vô Tận Đan Điền
Chương 475
Dịch Thành nhìn nữ nhi, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ, nhưng mà hắn cũng biết những cự nhân bằng hỏa diễm này thực sự rất đáng sợ, nếu như không hi sinh, nhất định hai người sẽ chết ở chỗ này.
Hơn nữa cho dù làm ra hi sinh, nữ nhi hắn có thể chạy đi hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, tóm lại có hi vọng là được rồi.
- Phụ thân.
Nghe thấy phụ thân đưa ra quyết định khó có thể sửa đổi, hai mắt Dịch Thanh trở nên ướt át, đỏ hồng.
Mẫu thân mất sớm, hai người sống nương tựa vào nhau nhiều năm. Phụ thân đã sớm trở thành một bộ phận tính mạng của nàng, nếu vì bản thân sống tạm bợ mà tận mắt nhìn phụ thân chết, nàng không làm được.
- Cho dù chết thì cũng phải cùng chết. Phụ thân, con không muốn sống một mình...
Thái độ của Dịch Thanh cũng vô cùng kiên quyết.
- Nha đầu nhà con, sao lại cưỡng cầu như vậy? Nếu như con thực sự có chuyện gì, sau khi ta xuống suối vàng sao có thể ăn nói với mẫu thân con chứ?
Nghe thấy nữ nhi nói vậy, Dịch Thành sốt ruột nói.
- Hắc hắc, muốn đi, dùng tu vi của các ngươi đi được sao?
Ngay khi hai người đều đang sốt ruột vì an nguy của đối phương thì lại có thanh âm như sấm nổ vang vọng. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyên Hằng trưởng lão mở lĩnh vực ra, mang theo Thái Viên trưởng lão bước tới.
Cự nhân bằng hỏa diễm chung quanh mặc dù có tu vi Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng mà thực lực lại như Dịch Thành. Chỉ là ở trước mặt cường giả Lĩnh vực cảnh như là Nguyên Hằng trưởng lão hoàn toàn không đủ dùng. Lĩnh vực mở ra, những cự nhân bằng hỏa diễm này ngay cả tiến vào cũng không vào được.
- Nguyên Hằng trưởng lão, Thái viên trưởng lão? Nhiếp Vân... Nhiếp Vân đâu?
Thấy hai người này toàn thân Dịch Thanh chấn động, ánh mắt có chút mơ hồ, run rẩy hỏi.
Theo nàng thấy, Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão đã tới đây, Nhiếp Vân còn chưa tới thì nhất định đã xảy ra vấn đề.
- Ta còn đang muốn hỏi các ngươi, giao tiểu tử kia ra đây, ta có thể tha cho phụ tử các ngươi một mạng. Nếu không ta sẽ một tay bẻ gãy cổ các ngươi.
Tay phải hắn đưa về phía trước.
Ầm ầm...
Thoáng cái nắm lấy Kình Thiên toa, sắc mặt Nguyên Hằng trưởng lão âm trầm vô cùng.
Người hắn muốn giết nhất chính là Nhiếp Vân, về phần hai người này, chỉ cần kéo từ trong Kình Thiên toa ra, ném vào trong đám cự nhân hỏa diễm kia, nhất định sẽ không sống nổi.
- Ngươi cũng không biết Nhiếp Vân ở đâu sao? Như vậy các ngươi không có giết được hắn? Như vậy là tốt rồi...
Nghe thấy đối phương nói vậy, Dịch Thanh không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thở dài một hơi, tâm tình đột nhiên nhẹ nhõm hơn một ít.
- Xem ra ngươi rất có cảm tình với tình lang kia a. Tuy nhiên, hắn có cảm tình với ngươi hay không ta lại không biết. Nếu không chúng ta thử một lần xem, ngươi nói xem ta giết ngươi thì hắn ta có xuất hiện hay không a?
Bàn tay lớn của Nguyên Hằng trưởng lão đột nhiên duỗi ra.
Răng rắc.
Một tiếng răng rắc vang lên, Kình Hiên tia bị nắm tạo thành một lỗ thủng lớn, Nguyên Hằng trưởng lão lập tức kéo Dịch Thanh từ bên trong ra.
Kình Thiên toa tối đa chỉ có thể ngang hàng với Bất Hủ cảnh trung kỳ, căn bản không ngăn được cường giả Lĩnh vực cảnh như Nguyên Hằng trưởng lão.
- Thả nữ nhi của ta...
Nhìn thấy nữ nhi bị bắt, Dịch Thành điên cuồng hét lớn, muốn xông lên, tuy nhiên còn chưa phóng tới trước mặt Nguyên Hằng trưởng lão thì Thái Viên trưởng lão đã vươn tay ra, tay phải thoáng cái đặt vào ngực hắn.
Phanh.
Lưng Dịch Thành hung hăng đập vào Kình Thiên toa, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy rằng Thái Viên trưởng lão ở trước mặt Nhiếp Vân ăn nhiều thiệt thòi, nhưng mà trên thực tế lại là người có thực lực mạnh hơn Giang Phong. Hơn nữa một đường đi theo sau lưng Nguyên Hằng trưởng lão, thể lực không tiêu hao bao nhiêu, Dịch Thành duy trì Kình Thiên toa lâu như vậy, lực lượng trong cơ thể đã sớm tiêu hao không còn. So sánh giữa song phương, sao có thể là đối thủ của hắn được chứ?
- Tiểu tử, ta biết rõ ngươi đã tới đây, thức thời thì lập tức cút ra con ta, bằng không ta sẽ giết nữ nhân này. Hiện tại ta đếm đến ba... Một...
Nắm cổ Dịch Thanh, nâng nàng lên cao, Nguyên Hằng trưởng lão nhìn chung quanh, trong mắt tràn ngập vẻ âm lệ.
- Hai...
- Nhiếp Vân, ngươi không nên đi ra, bây giờ ngươi đã có thực lực như vậy, về sau muốn giết hắn nhất định sẽ rất đơn giản, đến lúc đó báo thù cho ta là được.
Dịch Thanh bị nắm cổ giãy dụa kêu lớn.
- Hắc hắc, quả nhiên là nữ tử si tình đúng nam nhân phụ lòng. nếu như ngươi không đi ra thì ta sẽ giết nàng.
Lần nữa nhìn một vòng, cũng không có phát hiện ra tung tích của Nhiếp Vân, Nguyên Hằng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói.
Phanh...
Đột nhiên cả thạch thất kịch liệt rung động, lắc lư, một cỗ khí thế lớn lao giống như thủy triều đột nhiên từ trong một điểm ở thạch thất phát tán ra, đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, ngay cả nháy mắt cũng không tới mà vọt tới, tựa như thiên băng địa liệt khiến cho trong nháy mắt con người ta sinh ra cảm giác nồng đậm vô lực.
Ầm ầm.
Khí thế kia bay lên, một vòng xoáy linh khí cực lớn đồng thời đột nhiên xuất hiện, càng vận chuyển càng lớn, dường như chỉ cần thêm chút nữa thì cả thạch thất sẽ không chịu nổi linh khí trùng kích mà ầm ầm sụp đổ.
ào ào...
Uy áp linh khí trùng kích, cự nhân bằng hỏa diễm đầy trên mặt đất dừng bạo động, đứng nguyên tạo chỗ, ngốc trệ.
- Đây là cái gì?
Nhìn thấy linh khí tạo thành vòng xoáy cùng với uy áp ngập trời, sắc mặt Nguyên Hằng trưởng lão lập tức biến đổi, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Có thể thoáng cái xuất ra nhiều linh khí như vậy chỉ sợ ngay cả cường giả Bí Cảnh đệ ngũ trọng cũng không được.
- Chẳng lẽ là siêu cấp cường giả Bí cảnh đệ lục trọng? Chuyện này... Không có khả năng.
Những người này cho dù là ở trong tám đại tông môn cũng là nhân vật cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
Nghĩ vậy Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ sợ hãi nồng đậm trong mắt đối phương.
Chưởng giáo mạnh nhất Nguyên Tâm tông cũng chỉ là Lĩnh vực cảnh đỉnh phong, còn chưa đạt tới Bí cảnh đệ ngũ trọng, từ đó có thể thấy được sự đáng sợ của cường giả đệ ngũ trọng.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện cường giả Bí cảnh đệ ngũ trọng làm ra vòng xoáy linh khí trong không gian, đây là thủ đoạn gì vậy?
Bỗng nhiên ngay khi Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão nhìn nhau thì có một đạo thanh âm lạnh lẽo vang vọng.
- Nghiễm Minh Tử ta tuy rằng không phải là người tốt lành gì, nhưng mà muốn giết người ở chỗ ta, các ngươi đã xin phép ta chưa?
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương