Vô Tận Đan Điền
Chương 470
Ba người mới vừa vào cửa đá, cửa đá liền tự động khép kín, một tiếng bạo tạc to lớn vang lên, Nguyên Hằng trưởng lão công kích rơi vào trên cửa đá.
- Các ngươi trốn không thoát đâu, ngày hôm nay Nguyên Hằng ta không giết các ngươi, thề không làm người!
Tiếng nổ mạnh kết thúc, đám người Nhiếp Vân chợt nghe Nguyên Hằng trưởng lão phẫn nộ gào thét.
- Nguy hiểm thật!
Dựa lưng vào trên cửa đá, lúc này Nhiếp Vân mới phát giác được cả người bị mồ hôi ướt đẫm, trên người suy yếu.
Từ khi sống lại tới nay, bằng vào kinh nghiệm cùng thực lực hai đời làm người, chưa bao giờ nguy hiểm như vậy qua, lần này chỉ cần chậm một chút, dù cho một phần mười sát na. Cũng sẽ đầu nổ tung, triệt để tử vong!
Mình tử vong, hai người Dịch Thanh khẳng định cũng không sống nổi.
- Khó trách ngươi không mở ra cửa đá này, tiêu hao chân khí quả nhiên đáng sợ, chân khí của ta cũng sắp muốn tiêu hao sạch sẽ!
Thở hổn hển một hơi, Nhiếp Vân nhìn về phía Dịch Thành, lắc đầu.
Dịch Thành nói mình tới rất nhiều lần, nhưng không mở được cửa đá, hiện tại xem ra hắn có thể mở mới lạ, Khí Hải của mình khổng lồ như vậy, tích lũy là mấy chục lần, mấy trăm lần người bình thường, chân khí cũng thiếu chút nữa tiêu tiêu hao sạch sẽ mới hoàn toàn mở, mặc dù Dịch Thành là cường giả Nguyên Thánh Cảnh đỉnh phong, nhưng bàn về chân khí dự trữ mà nói, so với mình kém quá xa, làm sao có thể mở?
- Ân, đúng vậy, chúng ta có thể mở cửa đá, chỉ sợ đám người Nguyên Hằng trưởng lão cũng có thể, ta xem nhanh đi tới một chút đi!
Dịch Thành gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua cửa đá, lập tức quay đầu nói.
- Ân, đi thôi!
Nghe được lời của hắn, Nhiếp Vân gật đầu.
Chân khí của mình hùng hậu, cũng khó nói chân khí của người khác không hùng hậu, mình có thể mở cửa đá, thực lực của Nguyên Hằng trưởng lão mạnh hơn mình, có thể cũng mở được, đối với mọi người mà nói, tuy tạm thời không có nguy hiểm, trên thực tế, nguy hiểm còn ở sau lưng, nên không nói hai lời mau đi tìm kiếm bảo bối!
Làm ra quyết định, Nhiếp Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước một mảnh hư không, là một phòng khách cực kỳ rộng, trong đại sảnh là một thủy tinh lớn chừng quả cầu, lòe lòe phóng ra quang mang.
Xung quanh phòng khách không có thông đạo gì, là một ngõ cụt, mặc kệ nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra sau cái cửa đá này, lại là không gian như vậy.
- Đây là vật gì?
Thấy thủy tinh cầu này, tất cả mọi người sửng sốt.
Sao chạy đến nơi đây, ở đây là một ngõ cụt? Nếu như đối phương truy vào, vậy thì xong rồi!
- Đây là năng lượng thủy tinh cầu, có thể chứa đựng năng lượng, bất quá nơi này bày nó làm gì?
Một lát sau, Nhiếp Vân nhận ra được, cũng có chút kỳ quái.
Năng lượng thủy tinh cầu là vật chứa đựng chân khí, pháp lực, bởi vì có linh thạch, cơ hồ là một loại phế phẩm, nơi này đột nhiên nhiều hơn vật này, thật không biết là dùng để làm gì.
Chi nha!
Thời điểm ba người có chút kỳ quái, đột nhiên nghe cửa đá sau lưng vang lên một tiếng khởi động.
- Nguy rồi, sao bọn họ nhanh như vậy? Không còn thời gian suy tính, hiện tại bọn họ hẳn là quán thâu pháp lực cho cửa đá, một khi pháp lực đủ, đại môn sẽ mở ra, nơi này chỉ có viên thủy tinh kia, một cái thông đạo cũng không có, bị ngăn ở đây, chết cũng không biết chết như thế nào, nhanh đi nhìn!
Nghe được cửa đá giòn hưởng, sắc mặt Nhiếp Vân lần thứ hai trắng nhợt, đi tới trước thủy tinh cầu.
Vừa rồi mình mở cửa đá, đối với cửa đá làm sao mở, trong lòng đã có định án, cái cửa đá này như thùng nước, chỉ cần chân khí có thể rót đầy, sẽ mở ra, không có bất kỳ kỹ xảo.
Hận ý của Nguyên Hằng trưởng lão đối với nhóm người mình, coi như dốc hết Trường Giang và Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, nếu như bọn họ mở cửa ra, nhóm người mình ở đây, bất kỳ đường lui nào cũng không có, kết cục tuyệt đối sẽ thê thảm không gì sánh được!
- Cái thủy tinh cầu này xem ra như một đồ đạc chứa đựng năng lượng, thế nhưng xung quanh có chứa trận pháp đặc thù, hẳn là một trang bị mở ra Truyền Tống Trận!
Vòng quanh thủy tinh cầu dạo qua một vòng, Nhiếp Vân chậm rãi nói.
Phía dưới Thủy tinh cầu là một trận pháp không lớn, lợi dụng Thiên Nhãn chiếu xạ, Nhiếp Vân liếc mắt nhận ra đây là một Truyền Tống Trận, mà thủy tinh cầu đúng là phương pháp mở ra.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Nhiếp Vân mới vừa nói xong, chợt nghe cửa đá phía sau vang lên giòn thanh lần nữa, rõ ràng là dấu hiệu sắp mở ra.
- Nhanh lên, bọn họ sắp xông vào!
Nắm tay căng thẳng, Nhiếp Vân vội vã hô.
- Ta tới trước!
Truyền Tống Trận chung quanh Thủy tinh cầu không lớn, chỉ có thể đưa một người, Dịch Thanh biết sự tình nguy cấp, lập tức không do dự, trực tiếp đi tới, bàn tay duỗi một cái đặt ở trên quả cầu.
- Thanh nhi, cẩn thận...
Thấy nữ nhi đưa tay về phía quái cầu, Dịch Thành vội vã dặn dò một tiếng.
Coi như vật này là Truyền Tống Trận, sẽ bị truyền tống đến đâu cũng là một cái không biết bao nhiêu, còn cẩn thận một ít cho thỏa đáng!
- Ân!
Dịch Thanh gật đầu, ngọc thủ khẽ vuốt, lòng bàn tay có một đạo quang mang hiện lên.
Hô! Nàng bị một quang mang đặc thù bao phủ, trong nháy mắt liền tiêu thất.
- Thanh nhi...
Dịch Thành biến sắc.
- Không cần phải gấp, nàng sẽ không có chuyện, chỉ là không biết sẽ bị truyền tống đến địa phương nào!
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Lúc truyền tống Dịch Thanh, thanh âm ngoài cửa càng thêm dày đặc. Tựa hồ không lâu nữa, lập tức sẽ mở ra, Nhiếp Vân thuận miệng giải thích một câu, vội vàng giục.
- Dịch Thành tiền bối, ngươi cũng bắt đầu đi, ta ở cuối cùng!
- Được!
Dịch Thành cũng không phải người ngu, biết đây không phải lúc lo lắng cùng cấp bách, hai bước đi tới thủy tinh cầu, tay phải duỗi một cái, cũng sờ lên.
Ầm ầm!
Bàn tay hắn vừa đụng chạm thủy tinh cầu, cửa đá liền triệt để mở ra.
Sưu sưu sưu!
Nương theo cửa đá mở ra, liên tục ba bóng người chạy vào.
Đúng là Nguyên Hằng trưởng lão, Viên Hằng trưởng lão cùng Giang Phong!
Y phục của ba người đều cháy sạch không sai biệt lắm, trên người mỗi người đều có chí ít hơn mười thương thế, vừa tiến vào phòng chỉ thấy hai người Nhiếp Vân, mắt liền đỏ.
Lúc này hắn hận không thể tươi sống xé ăn hai người Nhiếp Vân!
Bọn hắn bây giờ không khác khiếu hóa tử, toàn bộ nhờ hai người trước mắt ban tặng!
Ông!
Nhưng vào lúc này, trên người Dịch Thành liền sáng lên một đạo quang mang, trong nháy mắt bị truyền tống ly khai.
Thấy Dịch Thành ly khai, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, nhãn tình sáng lên, vội vàng chạy tới chỗ đá thủy tinh, chỉ cần bắt được đá thủy tinh, mặc kệ bị truyền tới đến địa phương nào, mình cũng tính thoát khỏi hiểm cảnh.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương