Kẽo kẹt! Chưởng ấn khắp bầu trời triệt để tiêu thất, Giang Du như con gà bị người xách lên. - A? - Tuyệt thế chưởng pháp của Nguyên Tâm Tông không chỉ bị phá, còn nói là đập con ruồi? Thấy một màn trước mắt, mọi người giật nảy mình, sắc mặt trở nên dị thường cổ quái. - Ngươi muốn làm gì, buông Giang Du ra! Giang Phong vốn có dự định để nhi tử triển lộ vũ kỹ, uy phong một chút, ai ngờ nửa chiêu cũng chưa tới đã bị người nắm cổ, biến sắc, hữu chưởng bắt tới Nhiếp Vân. Ầm ầm! Cường giả Bất Hủ Cảnh chính là cường giả Bất Hủ Cảnh. Mặc dù chỉ là một sơ kỳ, vừa ra tay lập tức triển lộ ra thực lực cường đại, lợi hại hơn Nguyên Thánh Cảnh đỉnh phong nhiều lắm. Toàn bộ bầu trời như trong nháy mắt bị một người giữ lại, công kích còn chưa đến trước mặt, lực lượng cường đại để Nhiếp Vân hô hấp có chút trắc trở, vận chuyển chân khí mất linh. Thực lực của Nhiếp Vân cường thịnh trở lại, cũng là chưa đột phá Bí Cảnh, chênh lệch với cường giả Bất Hủ Cảnh thực sự rất lớn. Biết chiêu này không thể trực tiếp ngạnh kháng, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, dừng bước, lui về sau hai bước, cười nhạt, nắm cổ của Giang Du đưa về phía trước, nghênh đón công kích của Giang Phong. - Ngươi tên là Giang Du đúng không, xem ra cha ngươi không muốn để cho ngươi sống a! Phương vị ngăn cản cực kỳ xảo diệu, vừa lúc có thể để Giang Phong ngăn trở toàn bộ công kích, nói cách khác, nếu như Giang Phong không thu tay, chỉ có thể đánh chết con trai của mình, mà Nhiếp Vân lại chuyện gì cũng không có. - Ngươi... Không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt lấy con trai mình làm tấm mộc, Giang Phong tức giận đến tam thi thần khiêu, bất quá không có biện pháp, hai tay vung lên, đã thu công kích về. Bởi vì mạnh mẽ thu hồi lực lượng, sắc mặt cũng biến thành khó coi, tự hồ bị thương thế nhất định. - Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là người nào? Đây là gia sự của chúng ta, không cần ngươi nhúng tay! Mặc dù đối phương che con trai của mình ở trước mặt, có loại đầu cơ trục lợi, nhưng thời gian ngắn như vậy thì có phản ứng như thế, đủ thấy thiếu niên ở trước mắt không phải hạng người đơn giản, chí ít thực lực mạnh hơn con trai mình nhiều lắm! Kết hợp lời nói trước kia của hắn, nói Thành chủ là bị hắn bắt, nếu như là thực, bằng chừng ấy tuổi thì có loại thực lực này, sợ rằng gia thế không đơn giản! Giang Phong sống không biết bao nhiêu năm, tự nhiên không phải là hạng người lỗ mãng, biết có vài người không thể đắc tội, ngừng tay, giọng nói mang theo một tia khiêm nhượng. - Nhúng tay? Ta người này thích nhất nhúng tay a! Nắm cổ của Giang Du, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói. - Ngươi đã cố ý muốn xen vào chuyện này, xin hãy nói ra tên cùng môn phái gia tộc, vạn nhất chúng ta là bạn cố tri, khó tránh khỏi tổn thương hòa khí! Thấy thiếu niên không sợ hãi, trong lòng Giang Phong càng thêm kiêng kỵ, nói. - Yên tâm đi, ta và ngươi không quan hệ, ta không có môn phái! Nhiếp Vân nói. - Không có môn phái? Ngươi không muốn nói cũng tốt, thực không môn không phái cũng được, Giang Du là đồ đệ của trưởng lão Nguyên Tâm Tông, ta khuyên ngươi lập tức thả hắn, nếu không, Nguyên Tâm Tông trả thù, ta sợ ngươi không chịu nổi! Giang Phong hừ lạnh. - Nguyên Tâm Tông trả thù... Nhiếp Vân mới nói phân nửa, Giang Phong đột nhiên đánh lén, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt đã đến trước mặt hắn, bàn tay vừa lộn liền đè xuống lồng ngực. Vừa nãy hắn nói nhảm nhiều như vậy, chính là muốn nhiễu loạn tâm trí đối phương, đánh lén cứu nhi tử. Lần này đánh lén nắm bắt thời cơ cực kỳ xảo diệu, nếu như Nhiếp Vân không buông Giang Du ra, sẽ bị chưởng lực của hắn đánh trúng, không chết cũng trọng thương, nếu như buông Giang Du ra, sẽ càng thêm luống cuống tay chân, khó mà đối kháng. Không hổ là cường giả Bất Hủ Cảnh, vừa ra tay liền để Nhiếp Vân vô luận ứng đối như thế nào, cũng rơi vào hạ phong. - Được! Hai mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, biết đối phương thủ pháp xảo diệu, né tránh không ra, bỗng nhiên phun một cái, một đạo khí tiễn thẳng tắp bắn ra, đồng thời ngực chùn xuống dưới. Cao thủ quyết đấu, sẽ không lãng phí một phần khí lực, ngực của Nhiếp Vân đột nhiên chùn xuống, chẳng khác nào để Giang Phong đánh lén mất đi tác dụng. - Kinh nghiệm chiến đấu không tệ, bất quá như nhau phải chết! Một chiêu đánh hụt, Giang Phong cũng không lui về phía sau, trái lại hai mắt bỗng nhiên tuôn ra quang mang chói mắt, cả người lao về phía trước, đổi chưởng thành khuỷu tay, kích vào bụng Nhiếp Vân. Động tác nối liền giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, căn bản không cho Nhiếp Vân phản ứng, coi như lần thứ hai muốn lấy Giang Du làm tấm mộc, thời gian cũng không còn kịp. - Hanh! Cao thủ ở Khí Hải Đại Lục chiến đấu với Nhiếp Vân, chưa ai vượt lên hai chiêu, Phù Thiên Đại Lục bất đồng, vô luận ý thức chiến đấu hay vũ kỹ đều cường lớn hơn nhiều lắm. Nhiếp Vân vừa thấy đối phương chiêu số nối liền, biết gặp được cao thủ, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn mãnh liệt, tựa hồ nhiệt huyết toàn thân sôi trào. Huyết Ngục Ma Tôn chính là vì chiến đấu mà sinh, vì chiến đấu mà chết, như thế nào sẽ sợ chiến đấu! Dưới chân vừa trợt, tay phải vung quyền tiến lên đón. Thình thịch! Cốt nhục giao kích muộn hưởng, cánh tay cùng cánh tay va chạm. Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, đều tự lui về sau một bước. - Thiếu niên này dĩ nhiên cùng Giang Phong cứng đối cứng mà không rơi vào hạ phong? - Giang Phong biệt hiệu thiết khuỷu tay, công phu khuỷu tay lợi hại đến cực điểm, hơn nữa đã đạt đến Bất Hủ Cảnh, thân thể bất hủ, cứng rắn như sắt, như vậy cũng có thể tiếp, thiếu niên này thật chỉ là một Chí Tôn sao? Xung quanh các nhân vật đến đây xem náo nhiệt đều là hạng người ánh mắt cực cao, nhưng thấy một màn trước mắt, tất cả đều xiết chặt nắm tay, trong ánh mắt lóe ra vẻ bất khả tư nghị. Thực lực bản thân Giang Phong cực cao, công phu thiết khuỷu tay càng mạnh, đừng nói Vinh Thiên Thành, coi như mười mấy thành thị ở phụ cận có thể ngăn chặn cũng rất ít gặp, bây giờ lại bị một Chí Tôn mười bảy mười tám tuổi ngăn trở, để cho bọn họ hô hấp dồn dập, khó có thể tin. - Dịch tiền bối, trước giúp ta nắm Giang Du này! Đều tự lui về phía sau một bước, cự ly liền kéo ra, Nhiếp Vân biết đụng phải ngạnh kháng, cũng không giả vờ, cổ tay run lên ném Giang Du tới chỗ Dịch Thành. Hiện tại Giang Du nửa chết nửa sống, Dịch Thành là Nguyên Thánh Cảnh đỉnh phong, bắt hắn vô cùng đơn giản. - Được! Dịch Thành cũng biết bắt Giang Du là một con bài chưa lật, có thể làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ đồ, nên liền nhận lấy. - Được, được, xem ra hôm nay không giết ngươi, ngươi chắc là sẽ không giao con ta ra, nếu như vậy, liền chết đi!